Chương 275: quyễn 6 : Cởi quần áo ra
Anh chào hỏi vài tiếng với bảo vệ, đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống. “Đợi bảo lâu rồi?”
“Hử?” Cô rối rắm, kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt mệt mỏi, giống như không nghe thấy anh nói gì, vẻ mặt có hơi ngờ nghệch.
“Đợi lâu lắm sao? Tay có lạnh không?”
Anh muốn nắm lấy cô, lại bị cô né tránh, vội vàng giấu tay ra saulưng. Anh cảm giác được cô đang cố ý tránh né, cố ý kéo tay cô lại, mớithấy những ngón tay trên hai bàn tay cô sưng lên như y như củ cải, nhíuchặt lông mày lại.
……………
“Úi….. nhẹ một chút….đau…..” Vẻ mặt của Uất Noãn Tâm nhăn lại giống như khỉ ăn ớt.
Còn mặt của Nam Cung Nghiêu thì vẫn u ám, giống như mây đen giăngkhắp bầu trời, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ mưa. “Ai làm hử?” Giọng nói giống như từ dưới địa ngục chui lên, đầy âm u, khiến người khác khôngthể không rét run.
Cô giả ngu. “Ai, ai làm gì chứ?”
“Tay của em đó!”
“Buổi sáng sửa tivi….không cẩn thận bị điện giật…..”
Anh xem thường liếc một cái. “Điện giật đến nỗi sưng phù lên như vậy sao?”
“Đúng đó! Thật kỳ diệu nha! Có hơi kỳ quái.”
Anh nghiến răng một cách ghê sợ. “Uất Noãn Tâm, em đừng nói dối nữa.”
“Nếu như bé Thiên có gọi điện thoại cho anh, anh sẽ nói với con, em bị thương rồi.”
Cô vội vàng đứng dậy thét. “Không cần!” Nếu như không phải vì để anhlàm bia đỡ đạn, tránh lộ ra sơ hở khi bé Thiên ‘kiểm tra đột xuất’, côsẽ không nhờ anh ta giúp đâu!
“Anh không được nói với bé Thiên….”
“Vậy thì thành thật trả lời anh. Cho dù em nói dối dù chỉ 1 câu, anh cũng sẽ biết!”
Dưới ánh mắt uy hiếp của anh, Uất Noãn Tâm nào dám nói dối, đành phải nói sự thật.
Vẻ mặt của Nam Cung Nghiêu càng ngày càng khó coi, cuối cùng, gần như gào thét với cô. “Lão già kia rõ ràng cố ý chỉnh em mà! Em cũng ngoanngoan dâng đến tận cửa để người ta tra tấn thành như vậy sao?”
“Thực ra thì…..cũng không phải chỉnh đâu mà…..chỉ muốn thử thách lòng kiên trì của em thôi……..”
“Cho nên ý của em là, em cam tâm tình nguyện sao? Em thích Ngũ Liênnhư vậy à, quyết tâm muốn gả cho cậu ta đến thế sao? Vì cậu ta, trở nênnhư vậy, có đáng không?” Nam Cung Nghiêu vừa ghen tỵ vừa đau lòng.
Anh không đành lòng nhìn cô bị tổn hại dù chỉ một chút, hơnnữa………….còn là vì người đàn ông khác! Điều này làm cho anh rất lo lắng,giống như trái tim của cô đã không còn thuộc về mình, cho dù anh cố gắng như thế nào, cũng không cách nào giành cô về được!
“Tất nhiên là đáng giá!” Uất Noãn Tâm mỉm cười. “So với những gì NgũLiên đã bỏ ra và hy sinh cho tôi, những điều này chẳng đáng là gì cả.Nếu như ngay cả một sự thử thách nho nhỏ này cũng không chịu được, tôihoàn toàn không có xứng để gả cho anh ấy!”
“Đủ rồi!” Nam Cung Nghiêu cầm bình thuốc nước đập thật mạnh xuống bàn trà, tức đến nỗi cả người run rẩy, tất cả gân xanh trên cánh tay đềuđập “thình thịch”. “Anh không muốn nghe em thật lòng với Ngũ Liên nhưthế nào, nếu như em muốn nói những thứ này, cút đi!”
Uất Noãn Tâm sững người.
Do cô ích kỷ, thiếu suy nghĩ, sao lại không nghĩ đến cảm nhận của anh chứ? Cô không nên ở lại chỗ này.
Nhỏ giọng nói tiếng “cám ơn”, đứng dậy. “Có thể làm phiền anh một chuyện được không? Đừng nói cho bé Thiên biết, tôi bị thương.”
Cô cầm lấy túi xách, vừa đi đến cửa, đột nhiên bị Nam Cung Nghiêu giữ lại, xoay cả người lại, đối mặt với ánh mắt đầy lửa giận của anh. “Đáng chết! Em nhất định phải lấy thái độ lạnh nhạt như vậy đối xữ anh sao?”
“Tôi không có lạnh nhạt, chỉ cảm thấy mình không nên cầu xin sự giúp đỡ của anh thôi.”
“Em……….” Nam Cung Nghiêu tức sôi máu. Cô chính là có bản lĩnh này,dùng thái độ bình thản này, cùng với những câu nói bâng quơ làm cho anhtức hộc máu, nhưng lại không thể làm gì cô. Đánh không được mắng khôngxong, sớm muộn gì cũng làm mình nghẹn chết, tức chết mà!”
“Xin lỗi anh……….”
“Bớt nói những lời vô nghĩa đó đi, cứ giữ lại trước đi. Đợi sau khivết thương em khỏi, anh sẽ tính sổ với em sau.” Vẻ mặt của Nam CungNghiêu lạnh như băng, tay lại dịu dàng bế cô lên theo kiểu công chúa,quay trở về ghế sofa. “Ngoài tay ra, còn chỗ nào bị thương không?”
“Không có!” Cô kéo cao cổ áo lại theo bản năng, nhưng động tác nhỏnày lại bị Nam Cung Nghiêu chộp được, kéo cổ áo ra, phía sau cổ có haiđường đỏ ngấn.
“Cái này gọi là không có sao? Trên người còn chỗ nào bị thương nữa hả?”
“Thật, thật không có mà.”
“Trên lưng hình như có vài vết……”
“Cởi hết quần áo ra, nằm ngay ngắn!”
“Hở? Cởi quần áo sao? Như vậy không hay đâu!”
“Xấu hổ gì chứ? Cũng không phải chưa từng nhìn qua.”
Uất Noãn Tâm vô cùng xấu hổ. Mặc dù nhìn cũng đã nhìn, nhưng dù saođó là chuyện của sáu năm trước rồi. Lần này trở về, cô không nghĩ sẽcùng anh ‘thẳng thắn đối mặt’. Cô nắm chặt quần áo, khó xữ.
“Nếu em không cởi, anh sẽ tự mình làm.”
Anh làm bộ muốn nhào quá đó, Uất Noãn Tâm vội vàng kêu lên. “Được rồi, tôi cởi, tôi cởi! Anh, anh quay người qua chỗ khác đi!”
“Phiền phức!” Vẻ mặt anh mất kiên nhẫn, nhưng vẫn làm theo.
Uất Noãn Tâm đợi mấy giây, chắc chắn anh không quay người lại, mới từ từ cởi quần áo. Với cô mà nói, chuyện này quả thực quá khó!
“Xong chưa hử?”
“Tôi đang cố gắng……….anh đợi thêm chút đi, đừng có quay người lại đó!”
“Em đừng nghĩ người khác xấu xa đến vậy có được không? Anh chỉ muốn bôi thuốc giúp em thôi, không có ý nghĩ nào khác đâu.”
Trong lòng Uất Noãn Tâm nói thầm. Anh vốn dĩ cũng không phải ngườitốt, ai biết được anh có nghĩ đến ý nghĩ nào khác chứ. Lỡ như đột nhiênbị sói đói chộp mồi, không phải cô thảm rồi sao?
“Nhanh lên.”
“Biết rồi, đừng hối!”