Chương 189: quyễn 4 : Không ngủ cùng nhau sao?
Cho đến khi, Uất Noãn Tâm vô ý nhìn lướt qua, phát hiện anh, có chút vui mừng reo lên: “Anh về rồi à!”
“Ừ!” Mặt anh có hơi mất tự nhiên, nhưng che dấu rất nhanh, bình tĩnh bước về phía trước. “Sao lại ngồi ở đây chứ? Không phải bảo em ở trong phòng nghỉ ngơi sao?”
“Xin lỗi, em buồn chán quá, muốn qua ra ngoài hít thở không khí…….” Cô giống như một đứa trẻ mắc lỗi, đáng thương nhìn anh chăm chăm, tim của anh tan chảy hết rồi, nỡ lòng nào trách mắng cô. Nhìn thấy cô mặc quần áo mỏng manh, nói: “Về phòng thôi!”
“Nhưng em chỉ vừa ra ngoài chút xíu à, bầu không khí ở đây rất trong lành, cảnh cũng rất đẹp, có thể ở đây thêm mười phút được không? Em đảm bảo, chỉ mười phút thôi.”
Nam Cung Nghiêu không nói lời nào, cởi áo ngàoi khoát lên người cô, bản thân đứng ở một bên, nhìn về nơi xa xăm.
Hơi thở quen thuộc của anh quanh quẩn xung quanh, khiến cho Uất Noãn Tâm cảm thấy rất an tâm. Mấy ngày nay, anh mỗi ngày đều ở cạnh cô một bước không rời, làm cho cô càng ngày càng ỷ lại vào anh.
Hôm nay anh chỉ ra ngoài có một buổi chiều, cô đã rất nhớ anh, một giây cũng không cách nào ở trong phòng chờ đợi, chỉ có ra ngoài đi dạo mới có thể vơi đi nỗi nhớ anh.
“Đúng rồi, người bắt cóc em……….bây giờ như thế nào rồi?”
“Em đang lo lắng cho ông ta?”
“Không, không có! Chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, ông ta như thế nào rồi?” Dựa vào tính cách của anh, kẻ nào dám đắc tội với anh, hậu quả nhất định rất thảm.
“Không sao cả là sao hả? Thực ra………chuyện này cũng không thể trách ông ta, ông ta cũng bị ép đến bước đường cùng. Ông ta vẫn còn vợ con, em không muốn vì em………..”
“Lương thiện qua, cũng phải chuyện tốt. Trong cái thế giới này, tự bảo vệ chính mình và chống trả lại là bản năng sinh tồn cần thiết. Nếu không, em sẽ bị người khác ăn đến nỗi ngay cả xương cũng không còn.”
Ngoại trừ trên thương trường đấu đá lẫn nhau, bình thường anh cũng không muốn gây thù hằn. Nhưng có người dám chọc đến anh, anh tuyệt đối sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần, khiến cho kẻ đó sống không bằng chết.
“Em biết chứ, nhưng mà………..”
“Được rồi, tôi không muốn nói về vấn đề này nữa. Lên lầu thôi!”
“Ờ………….” Nhìn sắc mặt của anh không tốt, Uất Noãn Tâm không muốn anh không vui, thức thời ngậm miệng lại, theo anh về phòng.
Anh đưa cô đến cửa phòng. “Đi vào đi!”
Cô có chút mất mát. “Anh, anh hôm nay không ngủ cùng em sao?” Mấy ngày nay, anh đều ở bên cô, ngủ ở trên ghế sofa, cho nên cô ngủ mới yên tâm như vậy.
“Em đã hồi phục rồi, không cần tôi ở bên nữa. Tôi còn có việc phải giải quyết, em ngủ đi!” Nam Cung Nghiêu đè nén lưu luyến, quay người đầu cũng không quay lại bước đi.
“Vâng! Vậy anh làm việc đi, nhớ phải chú ý nghĩ ngơi đó.” Uất Noãn Tâm vẫn cứ không nỡ rời mắt nhìn anh bước đi, cố gắng không thể hiện ra sự ỷ lại. Đứng yên tại chỗ rất lâu, mới trở về phòng mình.
Nằm trên giường, nắm mắt lại, cố gắng ngủ, nhưng cứ lăn qua lăn lại không tài nào ngủ được, ngay cả đếm cừu cũng vô dụng. Càng ép buộc bản thân buồn ngủ, thì lại càng tỉnh. Nhìn chiếc ghế sofa trống rỗng, trong lòng rất mất mát.
Nếu như bây giờ đi tìm anh, anh có cảm thấy cô rất phiền hay không? Có đuổi cô ra ngoài không?
Cô không muốn quấn lấy anh, nhưng mà……….nhớ anh quá đi!
Lý trí cuối cùng cũng không thắng được khát vọng tận trong đáy lòng, ngồi dậy chầm chậm đi đến cửa phòng anh, đứng ở đó một lúc lâu, mới lấy hết dũng khí, gõ cửa. “Nam Cung Nghiêu…………..anh ngủ chưa?”
“Vào đây!”
Cô cố nén sự vui mừng đang nhảy nhót, nhút nhát rụt cổ bước vào, ngón chân vẽ vòng tròn trên mặt đất. “Em, em có hơi sợ, tối nay có thể ngủ ở phòng anh được không?”
Uất Noãn Tâm thềm gào lên tiếng “yeah”, vô cùng vui sướng, nhưng vẫn giả vờ rất bình tĩnh. “Anh an tâm làm việc, em đảm bảo không phát ra bất cứ âm thanh nào ảnh hưởng đến anh, nhất định!”
Ý thức được bào thân vẫn đang nói luyên thuyên không ngừng, vội ngậm miệng lại, giống một con sâu nhỏ leo lên giường, dùng chăn cuộn tròn lại.
Nam Cung Nghiêu không khỏi cảm thấy buồn cười. Không thể không thừa nhận, có một vài động tác nhỏ của cô, quả thật vô cùng đáng yêu. Là đầu óc chưa trưởng thành sao? Giống như một đứa trẻ, có lúc thực hết cách với cô.
Thực ra về đến phòng suốt hai giờ, anh một chữ cũng đọc không vô. Trong đầu toàn nghĩ đến Uất Noãn Tâm.
Không có anh bên cạnh, cô có thể ngủ ngon không? Cô đang nghĩ gì? Đang làm gì? Có đá chăn không, trên người cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, rất dễ bị cảm lạnh, vừa nãy hẳn đã nhắc cô đổi quần áo rồi.
Vài lần muốn đứng dậy đi đến phòng cô, đều phải nhịn xuống. Dù sao cũng do anh đều nghị chia phòng để ngủ, trở về tìm cô, khó tránh khỏi mất mặt, cũng không tìm được cớ gì hay ho. Lỡ cô chưa ngủ, anh nên giải thích sao đây? Càng nghĩ càng hối hận, lúc nãy không nên từ chối như vậy, hại bản thân đứng ngồi không yên.
Đúng lúc này, cô tự mình ôm gối chạy qua đây, còn đề nghị ngủ cùng anh, đúng lúc trúng ý của anh, cảm động thật. Nhưng anh cần phải nhịn xuống, không thể để cô nhìn ra, nếu không cô nhất định sẽ đắc ý.
Hai người đều có tâm sự của riêng mình, nhưng không thể nghi ngờ buổi tối có thể ngủ cùng nhau ai cũng đều cảm thấy rất vui vẻ.
Nam Cung Nghiêu lúc đang bán sức làm việc, Uất Noãn Tâm trộm ‘thưởng thức’ anh. Không phải có câu nói ‘người đàn ông lúc nghiêm túc là đẹp nhất’ sao? Quả thực đúng như vậy.
Ánh mắt của anh rất chuyên tâm, giống như bất kỳ chi tiết vụn vặt nào cũng không thể thoát khỏi cách nhìn của anh. Nhìn thái độ lúc anh xem tài liệu, cũng có thể tưởng tượng được lúc anh ở trên thương trường bày mưu tính kế, chỉ điểm giang sơn như thế nào. Khó trách anh có thể dẫn dắt cấp dưới, đưa ‘Hoàn Cầu’ trở thành doanh nghiệp lớn nhất Đài Loan.
Một vị lãnh đạo sáng suốt, thường chiếm một nửa nhân tố thành công của doanh nghiệp.
Bây giờ vẫn còn rất khó tin, một người đàn ông lợi hại như vậy, xa ngoài tầm với như vậy, cao cao tại thượng như vậy, lại là chồng cô. Đương nhiên, trên danh nghĩa cũng tính………