Chương 285: quyễn 6 : Ly hôn – P2
Thậm chí, anh nên cảm thấy may mắn khi ngày đầu tiên gặp mặt cô sẽ không nể tình gì mà đem đơn ly hôn quăng vào mặt anh, kết thúc hoàn toàn mộng đẹp mà anh xây dựng nên, mà đã cho anh cơ hội để kéo dài đến hơi thở cuối cùng.
Nhưng, khoảng thời gian qua anh đã cố gắng nhiều đến như vậy, không lẽ một chút cảm động cô cũng không có sao? Không hề bị dao động chút nào sao?
Cô vốn không hề suy nghĩ lại, chỉ do công việc quá nhiều, không kịp hành quyết anh thôi. Sau khi hoãn thi hành hình phạt, anh vẫn như cũ không thoát khỏi được vận mệnh bị xử tử hình mà!
“Đúng vậy! Tôi đã ký tên rồi, làm phiền anh ký tên mình vào đi.”
Nam Cung Nghiêu không tức tối, không giận dỗi ngược lại còn mỉm cười, kéo đơn xin ly hôn đến, chậm rãi lật từng tờ xem, nâng một mí mắt ngờ vực liếc cô. “Ông già kia vừa đồng ý, thì đã mau chóng đá tôi sang một bên sao? Nghĩ như vậy có thể ngay lập tức gả cho Ngũ Liên sao? Đáng tiếc……….. tôi sẽ không cho em vừa lòng đâu.”
Anh cầm đơn xin ly hôn quăng đến trước mặt cô, ánh mắt lạnh đến thấu xương. “Trong lòng em hiểu rõ nhất, cuộc hôn nhân này, tôi nhất định không ly hôn!” Rõ ràng dứt khoát, giọng điệu mạnh mẽ.
Uất Noãn Tâm bực bội. “Anh…….”
“Nếu như em muốn nói chuyện này, đừng lãng phí thời gian của tôi, tôi còn rất chuyện phải giải quyết.”
“Chỉ cần anh ký tên, tôi sẽ đi ngay, chắc chắn sẽ không quấy rầy anh nữa!”
Cô bức ép đến đường cùng lần nữa, làm cho anh trong cơn giận sôi gan lên, nghiến răng nghiến lợi. “Tôi đã nói rồi, tôi không ly hôn!”
“Em đau khổ sao?” Nam Cung Nghiêu quăng bỏ tài liệu trên tay xuống, tiếng “lốp bốp” vang lên. Bỗng nhiên anh đứng lên, trong mắt bốc lửa, nổi cơn tam bành, gào thét. “Không lẽ tôi không đau khổ sao? Tôi đưa trái tim mình cho em, nhưng em đối xữ với tôi như thế nào hả?”
“Nếu anh cũng đau khổ, vậy thì ký tên lên đơn xin ly hơn đi, kết thúc tất cả! Cuộc hôn nay này từ lúc bắt đầu đã là sai lầm rồi, chỉ là trên danh nghĩa thôi, càng níu kéo chỉ làm đôi bên đau khổ thêm mà thôi.”
“Đúng là rất đau khổ…………..nhưng em cho rằng, sau khi em nhẫn tâm chà đạp trái tim tôi, tôi sẽ dễ dàng tha cho em sao? Chính em kéo tôi vào trong địa ngục, vậy thì em cũng đừng mong được hạnh phúc. Chúng ta cứ như vậy tra tấn lẫn nhau đi, cho dù chết, tôi cũng sẽ không tha cho em đâu!”
Ánh mắt hung ác tuyệt tình của anh làm cho tim Uất Noãn Tâm nguội lạnh. Giống như bị anh kéo xuống địa ngục, chỉ có thể không ngừng sa vào………..Một cơn lốc xoáy đáng sợ cuốn cô vào, gần như không thể nào quay trở lại được. Sự chờ đợi của cô, chỉ có tuyệt vọng.
Cô cuối đầu, hít một hơi thật sâu. Cho dù khóe mắt đã ửng đỏ, cũng ngang ngạnh nuốt nước mắt vào.
Ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt trở nên bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười với anh. “Xem ra hôm nay chúng ta không cách nào có chung cách nghĩ rồi, có lẽ hôm nay không thích hợp để nói chuyện này, ngày mai tôi lại đến lần nữa. Anh cũng suy nghĩ lại đi!”
Cô đứng dậy bỏ đi.
“Đứng lại!”
Nam Cung Nghiêu đi đến phía sau cô. “Em đã bỏ quên đồi rồi đó.”
Cô quay đầu lại, đơn xin ly hôn nện xuống trước mặt mình.
Uất Noãn Tâm im lặng không nói gì, ngồi xổm xuống nhặt hồ sơ lại, nhìn thấy Nam Cung Nghiêu tức giận, nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo cô đè lên tường.
Lưng của cô, đụng vào bức tường lạnh băng, hoảng hồn nhìn anh.
Giờ phút này trên cổ anh nổi đầy gân xanh, khuôn mặt dữ tợn, như một con dã thú mất khống chế, bất cứ lúc nào cũng có thể nhe răng ra xé toạt cô ra. “Em cho rằng như vậy có thể ly hôn sao? Chán ghét tôi đến vậy sao? Một giây cũng không chịu nổi sao? Tôi làm cho em chán ghét đến vậy sao? Hử?”
“Tôi không hề chán ghét anh, tôi chỉ không muốn tiếp tục kéo dài như vậy nữa. Anh cứ coi như nghĩ cho Nam Cung Vũ Nhi và Đào Đào đi, cho mẹ con họ một gia đình hoàn chỉnh!”
“Đừng có giả vờ nữa! Em chỉ muốn gả cho Ngũ Liên thôi! Em là người phụ vừa ích kỷ vừa vô tình vô nghĩa!” Nam Cung Nghiêu gào thét, các đốt ngón tay vang lên tiếng “răng rắc”.
Anh cố gắng khống chế mình, để không cho cô một bạt tay, cả người nhịn đến nỗi run lên. “Em yêu cậu ta sao? Không! Tôi không cho phép……. em chỉ có thể yêu tôi, chỉ có thể yêu một mình tôi!”
Anh cố gắng xoay chuyển trái tim cô lần nữa, chứng mình quyền sở hữu của mình, mất hết tất cả lý trái, nhắm ngay đến môi cô, hôn thật mạnh xuống.
Dùng sức cắn môi cô, nhân lúc cô bị đau, chiếc lưỡi dài tiến thẳng vào, ở trong miệng cô mặc sức mà xâm lược, càn quét, nóng lòng muốn làm trỗi dậy phản ứng của cô.
“Nam Cung Nghiêu……………ua………Nam Cung Nghiêu…………đừng như vậy………….” Cô không cách nào chống lại, đành cam chịu mà thét chói tai.
Trong lúc lôi kéo, quần áo bị xé rách, làm lộ ra cái cổ trắng nõn, hai mắt anh nóng rực, cúi người hôn lên gáy cô, liếm láp cắn gặm, ở trên da đển lại một dấu hôn màu đỏ tươi.
“Tổng tài, Mục tổng của tập đoàn Đại Lâm………..” Hướng Vi đẩy cửa vào, mắt thấy cảnh này làm cho sợ hãi, sắc mặt trắng bệch mà giật mình đứng tại chỗ, ngây người, hồ sơ trên tay cũng rơi xuống đất.
Nhưng Nam Cung Nghiêu không hề hay biết mọi thứ, trong mắt chỉ có người phụ nữ làm cho anh đau khổ.
Uất Noãn Tâm dùng hết sức giãy khỏi sự giam cầm của anh, xấu hổ không chịu nổi, nắm chặt cổ áo, chạy thẳng ra ngoài.
Nam Cung Nghiêu lùi về sau vài bước, ném tất cả bộ trà trên bàn trà xuống đất. “Cút………….cút hết cho tôi!”
Uất Noãn Tâm chạy thẳng xuống nhà vệ sinh ở lầu dưới, lồng ngực vẫn còn phập phồng. Tựa người trên cửa, kéo dài rất lâu, mới ổn định được một chút. Đi đến trước gương, nhìn chính mình ở trong gương, đôi môi đã bị cắn rách, phía trên còn có chút máu, hai cánh môi sưng đỏ, chứng minh nụ hôn vừa rồi thôi bạo biết bao nhiêu.
Quả thật là đang trút giận mà!
Giờ phút này dường như vẫn còn có thể cảm nhận được sự lôi kéo của anh, sự vùng vẫy của cô, cô vội mở vòi nước, dùng hai tay hứng nước, tạt lên mặt, nhưng lại không cách nào dập tắt được sự nóng bỏng tăng trào trên mặt. Vẫn nóng bỏng như cũ, như bị thiêu đốt.
Hai mắt sưng đỏ, giống như một con búp bê chịu đựng sự ngược đãi, nhếch nhách vô cùng.
Trong lòng, tràn ngập tuyệt vọng!