Chương 372: Nữ hoàng bệ hạ!: Cô mất tích rồi!
Nam Cung Nghiêu nhìn đồng hồ đeo tay. “Em vừa mới ăn xong cơm trưa chưa đến một tiếng mà.”
“Tôi biết rõ! Tôi muốn ăn sủi cảo ở quán người Hoa đó.” Ném thẳng cái chìa khóa cho anh, “anh đi mua đi!”
Nam Cung Nghiêu mỉm cười, đành phải ra ngoài. Không ngờ bé con này cũng biết làm khổ người khác thật, cô đâu có muốn ăn sủi cảo, mà là muốn dằn vặt anh thôi. Nếu không cô cũng không chọn một nơi xa như vậy. Cũng mặc kệ anh có biết đường hay không, thì đã ném anh ra ngoài, cũng may trí nhớ của anh tớt, vừa nhìn thoáng qua đã nhớ căn tiệm đó, biết phải đi như thế nào.
Lái xe hơn một tiếng đồng hồ, dưới ánh nắng chói chang mua sủi cảo về, cuối cùng nữ hoàng chỉ ăn có một cái rồi cau mày lại. “Mùi vị sao lại không giống lúc trước rồi!”
“Anh cảm thấy vẫn ngon mà.”
“Anh ăn lén à?”
“Em nói ngon, nên anh ăn thử một cái, có chuyện gì sao?”
“Đương nhiên rồi!” Hai tay cô chống nạnh, lại giở dáng vẻ bà hoàng ra. “Anh là người làm, tôi kêu anh mua sủi cảo cho tôi, chứ đâu có cho anh ăn. Không có sự cho phép của tôi, anh không được phép!”
Anh cau mau, “em nhỏ mọn đến vậy sao?”
“Đúng đó! Tôi nhỏ mọn như vậy đó!” Vẻ mặt bướng bỉnh không nói lý lẽ, hất cằm lên tới tận trời. “Tôi nói cái gì, chính là cái đó!”
“Được rồi, anh biết rồi, nữ hoàng bệ hạ à!”
“Để anh làm cho em uống!”
“Ai nói muốn uống đồ anh làm! Tôi muốn anh đi ra ngoài mua về.”
“Trên đường đi anh không nhìn thấy tiệm trà sữa nào!”
“Tôi mặc kệ, tôi muốn uống, anh tự nghĩ cách đi!”
“Được rồi! Vậy xin ngài đợi anh, anh đi mua về.” Nam Cung Nghiêu đành phải đi ra ngoài mua trà sữa trong lúc trời nắng gay gắt, ngay cả xe cũng không lái đi. Chưa đến nửa tiếng, lưng đã toàn mồ hôi. Nhưng cũng may ở một góc đường có một tiệm trà sữa nhỏ xíu, nếu không anh cũng không biết phải lấy gì về cho cô vợ kia đây.
Cuối cùng anh vui vẻ chạy về nhà, Uất Noãn Tâm đang thoải mái nằm dài trên ghế sofa, mí mắt muốn sụp xuống, gần chìm vào giấc ngủ. Cố gắng mở một mắt nhìn anh, “sao anh đi lâu vậy?”
Nam Cung Nghiêu im lặng. Cô ở nhà xem tivi, có điều hòa thổi, tận hưởng khoảng thời gian lười biếng của buổi trưa hè, còn anh phải lấy hết nửa cái mạng chạy đi mua trà sữa cho cô, cuối cùng còn bị cô ghét bỏ, như vậy không phải đang ức hiếp người khác à!
“Đem trà sữa đến đây.” Cô vẫy tay, dựa vào ghế sofa hút một cái, “mùi vị không tệ.”
Nhìn anh mệt tới đổ mồ hôi đầy trán, lưng áo ướt sũng, cô cũng có chút không đành lòng. “Nóng lắm sao? Anh có muốn uống không?”
“Không cần đâu, em uống đi!”
“……….” Hay lắm! Nét dịu dàng yếu đuối lúc trước của bé con này chắc chắn là giả vờ, khả năng dằn vặt người khác là số một! Cũng chỉ là một mình anh bao dung nổi cô thôi.
Không phải có câu nói, người đàn ông thông minh, phải cưng chiều người phụ nữ của mình khiến cho người đàn ông khác chịu không nổi, như vậy cô ấy mới thuộc về một mình anh thôi sao? Anh chính là loại người đàn ông ‘thông minh’ đó! Trong lòng chỉ muốn cho cô nhiều cưng chiều nhất, nâng cô như trứng, cho dù cô có kiêu ngạo như thế nào cũng không sao.
Uống xong trà sữa, Uất Noãn Tâm lại nghĩ ra ý tưởng mới. “Một tuần rồi nhà chưa có quét dọn, anh đi tổng vệ sinh đi!”
Nam Cung Nghiêu không nói nhiều, lập tức thay đồ ‘công nhân vệ sinh’, bắt đầu công việc quét dọn lần đầu tiên trong vòng mười tám năm.
Anh bận trước bận sau, mệt muốn chết, còn Uất Noãn Tâm thì đứng chỉ tay năm ngón. “Bắt đầu từ phòng khách, ở đây, ở đây còn ở đây, mọi ngóc ngách phải quét dọn cho thật sạch sẽ! Anh chưa từng dọn dẹp nhà vệ sinh sao? Chà mạnh một chút, cẩn thận tí, góc dưới còn chưa chà sạch kìa.”
Nam Cung Nghiêu lần đâu tiên cảm thấy dáng người cao lớn lại là một chuyện vô cùng tệ hại, xoay người làm gì đó cũng mệt hơn người khác gấp mấy lần.
Nhưng ưu điểm của dáng người cao ráo được thể hiện ra ngoài ngay sau đó, ngày xưa Uất Noãn Tâm phải dùng tới thang mới quét được trần nhà, nhưng anh chỉ cần cái ghế là có thể giải quyết xong, quét dọn cũng không tốn bao nhiêu sức.
“Anh có dám tự kỷ thêm lần nữa không? Uất Noãn Tâm bĩu môi. Mặc dù cô nghĩ như vậy, nhưng lúc anh nói ra, thì cảm thấy da mặt của anh thật dày.
“Nếu em tha thứ cho anh, sau này mỗi tuần anh sẽ quét dọn một lần.”
“Muốn mượn việc quét dọn để cầu xin tôi tha thứ, như vậy quá dễ dàng rồi! Anh nằm mơ đi! Tôi thấy anh đáng thương, mới miễn cưỡng nhận anh làm người giúp việc, đừng có được nước mà làm tới!”
“Vậy à? Anh còn tưởng em không nỡ xa anh, nên mới giữ anh lại!”
“Vậy giờ anh đi đi, tôi không cản anh đâu!”
“Thế à? Vậy em coi như anh không nỡ xa em đi!” Cúi đầu nhỏ nụ cười tình cảm sâu sắc với cô, “đúng là anh không nỡ thật!”
“……….” Mới có nửa ngày, không biết anh đã nói bao nhiêu câu buồn nô rồi, Uất Noãn Tâm muốn ngất đi! Mặc dù nói anh buồn nôn, ghét anh, nhưng nói sao thì hai tiếng này trong lòng cô cũng có chút ngọt ngào, cũng có một chút hạnh phúc.
Đương nhiên, cô phải kiềm chế, nhất định không thể để anh dỗ ngọt dễ quay về như vậy.
Chưa trải qua thử thách một hai năm, thì không thể tin anh có chân thành hay không.
Hơn nữa! Cô còn phải trả thù!
“Lau dọn sạch sẽ rồi, anh muốn xuống.” Nam Cung Nghiêu nói vậy, trong đầu đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ xấu xa. Anh giả vời đứng không vững, lắc trái lắc phải.
“Này, anh cẩn thận chút, đứng im, đứng im……… anh làm gì, làm gì hả? A……..” Bất thình lình có một tảng đó bựa rớt xuống đè Uất Noãn Tâm trên ghế sofa, lồng ngực sắp sửa bị ép xì hơi.
Nặng, nặng quá đi……………