Mục lục
Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 52: quyễn 2 : Tôi quan tâm anh

Đêm đó, Uất Noãn Tâm trằn trọc khó ngủ, lòng bàn tay vẫn không thể quên được cảm giác gầy gò lạnh lẽo như băng đó. Vẫn cứ tưởng tượng đến hai đôi chân teo lại trở thành hình dạng như thế nào, thì khắp người không kiềm được sự sợ hãi, trong lòng như bị một cái gì đó chẹn lại vô cùng khó chịu.

Khi trời sắp sáng, Uất Noãn Tâm đã có quyết định, nhất định phải giúp Nam Cung Thiếu Kiêm đứng dậy!

Nếu như ngay từ lúc đầu, cô tình cờ chỉ lướt qua anh, cô sẽ đứng từ xa tỏ lòng tôn kính anh. Nhưng ông trời lại cứ muốn bọn họ trở thành bạn bè với nhau, bất kể Nam Cung Thiếu Khiêm đôi với cô như thế nào, cô đều không thể bỏ mặc anh mà không lo.

Hai ngày sau vẫn đến thăm như mọi khi, nhưng Uất Noãn Tâm có thể nhìn ra, Nam Cung Thiếu Khiêm đang giả vời không để tâm, cố ý lẫn tránh việc kia. Anh càng như vậy, cô càng đau lòng, cuối cùng kiềm lòng không được nói: “Tôi đưa anh đến vườn hoa dạo nhé! Đi phơi nắng, đối với đôi chân rất có lợi.”

Nam Cung Thiếu Khiêm sựng người lại, lập tức lắc đầu. “Không cần đầu! Ở, ở trong phòng cũng có thể phơi nắng mà! Bức tranh của tôi vẫn chưa vẽ xong…”

“Anh đã vẽ hơn hai tiếng đồng hồ rồi, cần phải nghỉ ngơi!”

“Lần sau đi!”

“…Anh muốn trốn tránh đến bao giờ nữa?”

“…..” Anh cuối đầu xuống, rất lâu cũng không nói chuyện. Cười khổ một tiếng, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn yếu ớt. “Không trốn tránh, vậy phải làm sao chứ? Phơi nắng có thể làm cho chân trở lại như ban đầu không?”

“Tôi biết là không thể! Nhưng cứ tiếp tục như vậy, hai chân sẽ càng gầy gọt hơn nữa, sau đó…” Đau lòng khiến cho cô không thể nói nên lời.

“Cứ để nó như vậy đi, đừng quản tôi nữa được không? Coi như tôi cầu xin cô!”

“Không! Cứ cho là anh không vì mình, thì cũng phải vì anh trai và những người trong nhà chứ, bọn họ rất quan tâm anh! Còn có tôi! Tôi cũng vậy!” Cô nắm lấy bàn tay anh, từ từ nắm lại, ánh mắt kiên định muốn truyền đạt lòng tin đến cho anh.

“Cô…quan tâm tôi sao?”

“Đúng vậy! Tôi rất quan tâm anh! Tôi không biết rõ anh đã xảy ra chuyện khủng khiếp gì, nhưng đau khổ không phải là lý do khiến anh tự ti! Đem chính mình giao cho tôi đi, có được không?”

Uất Noãn Tâm có thể nhìn ra, anh rất yếu đuối, rất cần người khác quan tâm, nhưng anh vẫn cứ rút bàn tay của mình về. “Cô vốn không hiểu tôi, càng đến gần, cô sẽ hối hận! Tôi không phải là thiên sứ gì đó, tôi là ác ma. Cô ở bên cạnh tôi, sẽ chịu tổn thương… hoặc có lẽ ngay từ lúc đầu, tôi vốn không nên để cô nhìn thấy tôi! Là tôi quá ích kỷ…cô muốn rời đi vẫn còn kịp!”

“Tôi sẽ không đi! Chỉ cần một ngày anh không bước ra ngoài, tôi cứ ở bên cạnh chăm sóc anh! Cho đến khi anh có thể đối mặt với chính mình!” Khi cô nói ra câu đó, thì trong lòng đã hoàn toàn có quyết định.

Nam Cung Thiếu Khiêm nhìn cô, ánh mắt càng lúc càng động lòng. Cuối cùng, nhẹ nhàng gật đầu. “Là cô chọn lựa kéo lấy tay tôi, vậy thì cả đời cũng đừng buông ra! Nếu không, tôi sẽ sống không nổi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK