Chương 229: quyễn 5 : Thổ lộ trong ngày sinh nhật
Khăn trải bàn Scotland, trên bàn đặt một giá để nến bằng bạc, ánh trăng tĩnh mịch, bầu không khí tràn ngập hơi thở lãng mạn, tất cả tuyệt đẹp giống như trong truyện cổ tích.
Mà tất cả sự trang trí tỉ mĩ này, chỉ vì sự có mặt của một người.
Ngũ Liên đứng ở bên cạnh chiếc bàn, trên người khoát lên bộ đồ tây, khôi ngô tuấn tú, phong lưu phóng khoáng. Hiếm khi thu lại vẻ du côn như mọi ngày, tôn quý hiên ngang.
Ở bên cạnh anh, là một bó gồm chín mươi chín đóa hoa hồng kết thành chữ ‘tâm’, nở rộ mãnh liệt rực rỡ, giống như lửa cháy trong tim anh vậy.
Anh quét mắt nhìn đồng đồ đeo tay, mười giờ năm mươi, chắc cô cũng sắp đến rồi.
Cả trái tim, hồi hộp đập.
Anh không muốn phải chờ đợi một cách vô nghĩa nữa, quyết định chọn hôn nay, thổ lộ với cô. Cho dù cô không chấp nhận, anh cũng muốn để cô biết lòng mình. Nếu như cô cần thời gian để suy nghĩ. Vậy thì, anh bằng lòng chờ.
Điện thoại đổ chuông, bên kia truyền đến tiếng trêu chọc. “Pháo hoa đã chuẩn bị xong rồi. Đã nhiều năm rồi, lần đầu tiên thấy cậu vì một cô gái bỏ nhiều tâm huyến như vậy, xem ra cậu thực sự động lòng rồi nha. Chừng nào dẫn đến ra mắt để anh em bình phẩm đây?”
“Có cơ hội mà, cám ơn, người anh em!”
Anh nhìn những trái bong bóng màu hồng treo bên cầu, ánh mắt tràn ngập sự chờ đợi.
Tại sao còn chưa đến? Không lẽ quên rồi sao?
Nhưng anh rất nhanh cảm thấy cô vốn không phải là người lỡ hẹn, chắn chắn bị kẹt xe rồi, sẽ tới trễ một chút. Chỉ cần có thể đến trước mười hai giờ là được.
Anh đợi tiếp, lại mười phút nữa trôi qua, mười một giờ bốn mươi.
Mất đi sự nhẫn nại, lo lắng cô gặp chuyện, vội vàng gọi điện thoại. Nhưng chỉ nhận được tiếng: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”
Chết tiệt! Không lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao? Ngũ Liên đang định đi tìm cô, thì bên đầu kia của cây cầu, xuất hiện một bóng người, từ từ đi về phía anh.
Anh vui vẻ chạy về phía trước, đột nhiên dừng lại.
Bởi vì, người đó không phải Uất Noãn Tâm.
Cô ta rất cao, chỉ mặc một chiếc váy liền thân gợi cảm, làn váy thổi bay về phía sau, lộ ra một đôi chân dài trắng nõn. Mái tóc xõa bồng bên vai, tinh xảo tựa như búp bê. Khóe miệng nhếch lên một nũ cười xấu xa. “Ngũ thiếu đang đợi người sao?”
Ngũ Liên tự biết không có chuyện tốt, nhưng vẫn bình thản đối phó. “Nhưng người tôi đợi không phải cô!”
“Tôi biết, người anh đợi là Uất Noãn Tâm! Đáng tiếc, cô ta không thể đến rồi! Bởi vì….. bây giờ cô ta đang quấn quít bên Nam Cung Nghiêu.”
“Mừng sinh nhật cùng với anh nha! Mừng sinh nhật cô đơn một mình, đáng thương biết bao.” Cô ta thương hại vỗ lên mặt anh, anh né tránh. “Sao nào? Cô ta không nhớ anh rồi, vẫn còn vì cô ta giữ thân như ngọc, người khác không thể đụng vào sao? Không thấy ngu ngốc sao?”
“Đó không phải việc của cô, không cần cô bận tâm.”
“Ngũ thiếu thật lạnh lùng, tôi còn dày công giúp anh chuẩn bị một món quà đó.” Nam Cung Vũ Nhi lấy một bức thư trong túi ra, trong mắt lướt qua một tia lạnh lùng, cười nhạo.”Sinh nhật vui vẻ.”
Ngũ Liên nhận lấy, tim đột nhiên nhói đau, cảm thấy rất nặng nề.
Nhưng anh vẫn mở ra, bên trong quả nhiên là một bức ảnh khó coi.
Mặc dù giống như những gì anh đoán, nhưng hai dáng người trần trụi quấn lấy nhau xuất hiện trong tầm mắt anh, anh vẫn bị tổn thương nặng nề, hận không thể chọc thủng đôi mắt của mình. Mắt rất đau, tim cũng rất đau, ghẹt thở, run rẩy, co giật.
Không nghĩ tới, ngày sinh nhật của mình sẽ nhận được một món quà ‘tàn nhẫn’ đến vậy, điều này là cố ý tra tấn anh sao?
Tuy rằng anh giả vờ rất khéo, nhưng Nam Cung Vũ Nhi vẫn nhìn ra. “Quá lãng phí tấm lòng của tôi rồi.”
“Tấm lòng của cô bổn thiếu đã nhận rồi.” Ngũ Liên bỏ hai tay vào trong túi quần, bàn tay siết chặt lại, móng tay cắm sâu vào trong da thịt, mới nở một nụ cười.
“Cô làm như vậy, chẳng qua chỉ muốn kích động tôi, để tôi hợp tác với cô. Nhưng, tôi vẫn câu nói đó, tôi không hứng thú. Tôi đã có thể chấp nhận chuyện cô ấy là vợ của Nam Cung Nghiêu. Những thứ này với tôi mà nói không có chút sức sát thương nào. Cô cho rằng cô dùng những thủ đoạn đê tiện này, tôi sẽ mắc mưu cô sao?”
“Thủ đoạn của tôi đê tiện, nhưng nếu Uất Noãn Tâm không muốn, tôi cũng không thể cầm dao kề lên cổ cô ta, ép cô ta tìm Nam Cung Nghiêu, không phải sao? Quyền lựa chọn, là ở trên tay cô ta.”
Ngũ Liên bị nói trúng tim đen, nhắm chặt mắt lại, tức giận lại đau đón, một giây cũng không thể giả vờ được nữa, quay người bỏ đi.
Nam Cung Vũ Nhi thừa thắng xông lên, đuổi theo sau anh. “Tôi đê tiện, nhưng ít nhất tôi còn vì mục tiêu của mình mà cố gắng. Còn anh, chỉ biết trốn tránh. Anh cho rằng anh làm bữa tiệc ánh nến như thế này để thổ lộ, cô ta sẽ chấp nhận sao? Đừng nằm mơ nữa, anh trong lòng cô ta, không khác gì một công cụ, anh không bằng một góc của Nam Cung Nghiêu.”
“Đừng cho mình là thánh thần, tự cho mình vĩ đại, thực ra anh thật đáng thương hại và yếu đuối, anh là người đàn ông vô dụng nhất tôi từng gặp. Ngũ Liên, anh đứng lại cho tôi. Nếu anh bỏ qua cơ hội lần này, cả đời anh sẽ phải hối hận!”
Câu nói cuối cùng đó, đã khiến Ngũ Liên đứng ngay lại. Ánh mắt mâu thuẫn, đầy tranh đấu và do dự.
Anh khinh thường cô ta sử dụng thủ đoạn đê tiện, nhưng anh thực sự không đành lòng mất đi cô ấy không phải sao?
Không! Anh không cách nào chấp nhận được!
Nam Cung Nghiêu tuyệt đối không phải người có thể mang hạnh phúc đến cho cô, anh không thể mở to mắt nhìn cô nhảy vào hố lửa, anh phải cứu cô. Chỉ sợ rằng, cả một quá trình này cô sẽ bị tổn thương, khiến cô đau đớn.
Nam Cung Vũ Nhi lộ ra một nụ cười thắng lợi, cô ta biết, cô ta đã thành công có được một người cộng tác. Có anh ta, chiến thắng là điều hiển nhiên…….