Chương 120: quyễn 3 : Sự thương xót của anh
Khi mưa gió bão bùng qua đi, tất cả có thể trở lại bình thường sao? Cô tình nguyện bản thân không biết được sự thật, sẽ không đau khổ như vậy.
Những cái cây trong cơn bão điên cuồng lắc qua lắc lại, một tia sét chớp trên bầu trời, đánh thẳng xuống một cái cây, chẻ đôi làm cái cây ngã xuống, đổ về phía Uất Noãn Tâm, nhưng cô vốn không thèm để ý đến. Mắt nhìn thấy nó đổ xuống thân mình, đột nhiên có người từ phía sau ôm lấy cô kéo ra, liên tục lăn vài vòng trên mặt đất, mới may mắn thoát nạn.
Cứ vậy ôm cô bảo vệ trong lòng mình, bản thân bị không ít ma sát trên mặt đường. Khi dừng lăn lại, giây đầu tiên Ngũ Liên vẫn nghĩ đến cô, vội vàng hỏi: “Em không sao chứ?”
“Buông tôi ra……..buông tôi ra………..”Uất Noãn Tâm gào khóc đánh vào lồng ngực của anh. “Để cho tôi chết đi!”
“Đừng có khùng! Thôi ngay!” Ngũ Liên dùng một tay ngăn cản cú đánh của cô, một tay đỡ cô đứng dậy, Uất Noãn Tâm vẫn liều mạng giãy dụa lại. “Đừng lo cho tôi, buông ra…..”
“Tại sao anh ấy phải đối xử tôi như vậy? Tại sao?”
“Anh ta không đáng để em như vậy! Em đừng có ngu ngốc như vậy được không?” Ngũ Liên cũng tức giận, hung hăn lau khuôn mặt dính nước mưa, lộp bộp lộp bộp, bắn vào mặt anh đến nổi không thể mở mắt ra. Nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm Uất Noãn Tâm, sợ cô bất thình lình nghĩ không thông, xảy ra chuyện ngoài ý muồn.
“Đúng….tôi ngu…tôi ngu mới tin anh ta….anh cũng có chổ nào tốt chứ? Anh cũng gạt tôi!”Uất Noãn Tâm điên cuồng làm loạn. “Anh đến chế nhạo tôi phải không? Xem tôi có bao nhiêu thê thảm? Vẫn chưa vừa lòng sao?”
“Em điên rồi….”
“Nếu như anh cảm thấy vẫn chưa đủ, lúc nãy nên để tôi chết….chết còn tốt hơn sống, không cần chịu đựng những lừa dối và đau khổ như thế này! Cầm thú…..các người đều là cầm thú….cầm thú……”
Vung tay lên tát một cái tát vào mặt của Uất Noãn Tâm, một dòng máu tươi từa khóe miệng chạy xuống, cô dừng gào thét điên cuồng, ánh mắt chết lặng đau đớn.
“Em tỉnh lại đi! Vì một người đàn ông biến mình thành bộ dạng giống quỷ, có đáng không!” Ngũ Liên tức không cãi lại được, đồng thời cũng rất đau lòng vì cô. Bởi vì phát hiện cô động lòng với Nam Cung Nghiêu, anh mới phơi bày sự thật. Nhưng tình cảm của cô đối với anh ta, còn sâu hơn những gì anh tưởng tượng. Cô đã rơi xuống quá sâu rồi, nếu không lúc này lòng sẽ không đau đớn như vậy.
Anh giữ vấy bả vai của cô. “Nhìn anh đi! Nhìn anh!”
“Đau khổ của em, chỉ càng khiến cho anh ta đắc ý, bản thân càng thê thảm. Em phải tỉnh táo đứng dậy, phải sống tốt hơn trước, đây mới là sự phản kích mạnh mẽ nhất đối với anh ta!”
“Nhưng tôi rất khó chịu….tim rất đau….tôi cũng không biết tại sao lại trở nên như vậy…..”Uất Noãn Tâm nức nở nói. “Tôi biết, anh ấy vẫn nhất mực lợi dụng tôi, nhưng tôi vẫn thích anh ấy, là tôi tự làm tự chịu….”
“Đừng nghĩ nữa, theo anh về nhà!” Ngũ Liên ôm cô dậy, cơ thể gầy yếu của cô ở trong lòng anh run rẩy, giống như một con vật nhỏ bị thương, đau đớn trong lòng cô, khiến anh thương xót. Nếu như người cô yêu là anh, anh nhất định không để cô chịu tổn thương này.
Cẩn thận để cô ngồi vào ghế phụ, giống như đối với một thứ trân quý. Anh ngồi vào phía bên kia xe, lấy khăn giấy lau mặt cho cô, cất tiếng an ủi. “Không có chuyện gì rồi….không sao hết….đừng nghĩ nữa….” Cởi áo vest ra bao chặt người cô, hôn nhẹ lên trán cô. “Ngoan ngoãn ngủ một giấc, chúng ta về nhà!”
Uất Noãn Tâm sức cùng lực kiệt nhắm hai đôi mắt lại.
…………………
Hà quản gia thỉnh thoảng đẩy cửa vào xem, thấy Nam Cung Nghiêu buồn lòng, cũng không dám nói cái gì. Đại thiếu gia bắt đầu quan tâm thiếu phu nhân rồi sao? Nhưng tại sao còn làm tổn thương cô ấy?
“Đại thiếu gia, chú Trương đã ra ngoài tìm, không nhìn thấy thiếu phu nhân!”
“Ai cho phép các người tự tiện vậy hả!” Nam Cung Nghiêu lãnh đạm hỏi. Bởi vì tìm không được cô, càng thêm khó chịu.
“Thực xin lỗi, đại thiếu gia! Nhưng tôi biết, cậu cũng rất lo lắng cho thiếu phu nhân! Một khi đã vậy, tại sao không ra ngoài tìm cô ấy trở về chứ? Tổn thương cô ấy, cậu vui lắm sao?”
“Hà quản gia, bà là người làm lâu năm, tôi tôn trọng bà, nhưng không có nghĩa bà có thể vượt quá bổn phận của mình.”
“Vâng! Vậy tôi quấy rầy cậu rồi!” Hà quản gia thầm than một tiếng, ra ngoài đóng cửa lại.
Nam Cung Nghiêu nhìn bầu trời như bị xé rách, trong lòng càng ngày càng lo lắng nhiều hơn.
…………………
Chiếc xe ôtô tiến vào, dừng ở trước cửa biệt thự. Ngũ Liên cởi dây an toàn, tính gọi Uất Noãn Tâm, quay đầu lại nhìn thấy Uất Noãn Tâm đã ngủ say, kuôn mặt nhỏ nhắn ẩn hiện dưới làn tóc, trắng như tờ giấy, nhìn rất đáng thương. Thực không hiểu nổi, ngay cả động vật máu lạnh như anh cũng không đành lòng, Nam Cung Nghiêu làm sao lại có thể nhẫn tâm tổn thương cô chứ?
Xem xong đoạn phim, anh cho rằng cô sẽ khóc thét lên, ngược lại cô không nói lời nào rồi đi ra ngoài, càng khiến anh lo lắng. Cho nên, anh theo đuổi cô về nhà. Nhìn thấy cô bước vào biệt thự, vẫn không yên tâm, đổ xe ở bên đường đợi, kết quả đợi không được bao lâu đã nhìn thấy cô khóc nức nở chạy ra.
Nếu như lúc nãy anh không kịp thời đẩy cô ra, rất có thể cô đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi.
Cái đồ ngốc này, vì một người đàn ông ngay cả mạng sống cũng không cần, khiến người khác vừa đau lòng vừa thương xót.
Anh định vén những sợi tóc vương vãi trên mặt cô, lại phát hiện cô đang sốt, trán nóng như muốn thiêu cháy, vội vàng ôm cô ra khỏi xe.
“Thiếu gia, cậu trở về rồi!” Quản gia vội vàng lấy dù, che chắn cho hai người đi vào biệt thự.
Ngũ Liên ôm lấy Uất Noãn Tâm, vội vàng xông vào phòng. “Gọi bác sĩ!”
“Vâng!” Quản gia mỉm cười. Đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy thiếu gia căng thẳng vì một người phụ nữ, xem ra đã động lòng rồi, Ngũ gia rất nhanh sẽ có thêm một cậu chủ nhỏ rồi. Một tin tức lớn như vậy, ông phải mau mau báo cho lão gia biết.
……………….
Bởi vì mưa quá to, đường núi bị chặn lại, bác sĩ không có cách nào đến nhanh. Ngũ Liên đành phải nghe theo lời dạy của quan gia, dùng khăn lạnh đắp lên trán của cô, nhưng nhiệt độ cơ thể cô quá cao, cả người nóng khủng khiếp, đôi nôi nóng đến khô khốc, cứ thì thào: “thật khó chịu, thật khó chịu….”
“Đừng sợ, rất nhanh sẽ không còn khó chịu nữa….nhanh thôi mà….ngoan….”