Chương 296: quyễn 6 : Đã ly hôn
“Nam Cung Nghiêu đồng ý ly hôn, nhưng điều kiện là phải có một nửa quyền nuôi dưỡng và đổi họ cho bé Thiên.”
Đầu tiên Ngũ Liên sững người, sau đó rất khinh thường cười nhạo. “Anh ta lại muốn đùa giỡn gì nữa đây? Theo họ anh ta, anh ta xứng sao?”
Nhưng anh không hề tức giận như những gì Uất Noãn Tâm đã nghĩ, ngược lại còn rất bình tĩnh nói: “Nếu như em muốn biết thái độ của anh, rất rõ ràng, nhất định không nhường nhịn. Nhưng trong chuyện này, anh không có quyền lên tiếng, anh tôn trọng quyết định của em.”
“Anh có quyền lên tiếng. Chính anh đã nuôi bé Thiên lớn, anh càng có tư cách làm ba thằng bé hơn Nam Cung Nghiêu.”
“Có những lúc tư cách không thể nào so bì được với huyết thống, không phải sao?” Anh nở nụ cười cam chịu và đau khổ. “Có thể nhìn ra được, bé Thiên rất thích Nam Cung Nghiêu.”
Uất Noãn Tâm không phủ nhận, cô không muốn nói dối. “Đây cũng chính là nguyên nhân làm cho em do dự! Lúc trước em không hề có chút dao động nào, cho đến khi bé Thiên nói với em, thằng bé hy vọng Nam Cung Nghiêu làm ba mình, em không muốn ích kỷ như vậy, em không biết phải làm sao….”
“Thực ra trong lòng em đã có đáp án rồi, không phải sao? Em đã chịu thua rồi.”Không muốn làm cô thấy áp lực, Ngũ Liên giả vờ cười nói thoải mái: “Nếu như bé Thiên thích anh ta, vậy cho thằng bé mang họ anh ta đi, cùng lắm thì húng ta sinh một đứa vậy.”
“Em không có ý này! Ở trong lòng em, anh mới là ba của bé Thiên, chỉ là em……….. không muốn để bé Thiên uất ức. Cho nên, em đã nghĩ ra một cách tiện cả đôi đường.”
Uất Noãn Tâm nói hết suy nghĩ của mình ra, Ngũ Liên do dự rất lâu. “Nếu như em đã quyết định như vậy, vậy thì, anh tôn trọng em!”
………….
Nam Cung Nghiêu đã chuẩn bị đón tiếp cô từ sớm, vẫn với vẻ mặt tươi cười nắm chắc phần thắng, làm cho cô cảm thấy rất chói mắt.
Giọng điệu bình thản, lại rất kiêu ngạo. “Sao nào? Em suy nghĩ kỹ chưa?”
“Rồi!Tôi đồng ý để chúng ta cùng nuôi nấng bé Thiên, cho nên anh sẽ có một nửa quyền nuôi dưỡng. Nhưng mà, về chuyện đổi họ cho con, đợi đến khi con sau mười sáu tuổi,sẽ do con tự quyết định.”
Nam Cung Nghiêu vuốt cằm suy nghĩ vài dây. “Nghe ra, tôi rất lỗ vốn, ít nhất vẫn phải đợi đến mười một năm. Em cảm thấy, một người kinh doanh sẽ làm chuyện mua bán lỗ vốn như vậy sao?”
Uất Noãn Tâm cũng đoán được anh sẽ không đồng ý, chuyện này ngang ngửa với việc đánh một trận ác liệt, nhưng cô nhất định phải chống chọi đến cùng. Cô dũng cảm nhìn thẳng vào đôi mắt anh, nói: “Anh có thể lấy được lòng của bé Thiên,không lẽ anh không tin sau mười một năm con không chọn anh sao?”
“Chiêu khiêu khích này, luôn vô dụng với tôi.” Nam Cung Nghiêu nở nụ cười rất bình tĩnh. “Nhưng mà, sáu năm trước, em là người phụ nữ đầu tiên dám ra điều kiện với tôi. Sáu năm sau, cũng chỉ có một mình em! Xét về điều này, tôi không thể không suy nghĩ, không phải sao?”
“Cho nên………..anh đồng ý sao?”
“Tôi cũng không nói như vậy! Nếu như tôi đồng ý với em, tôi sẽ có lợi ích gì hử?”
“Trái tim của bé Thiên!”
“Không phải tôi đã có được rồi sao?”
Anh nhíu chặt lông mày lại, nghiến răng. “Em đang uy tôi sao?”
“Anh có thể cho là như vậy.”
“Nếu như em muốn nói, đã nói từ trước, cần gì phải đợi đến bây giờ.”
“Đó là vì tôi không muốn để bé Thiên biết anh ghê tởm đến mức nào, không muốn để con từ nhỏ đã hận anh. Nhưng để bảo vệ chính mình, có những lúc, không thể không hy sinh một chút.”
“Bao gồm bé Thiên sao?”
“Đúng vậy!”
Nam Cung Nghiêu ngơ ngác vài giây, sau đó cười to lên. “Xem ra lúc trước tôi đã nhìn lầm em thật rồi, vì muốn kết hôn với Ngũ Liên, chuyện gì em cũng có thể làm thật! Ngay cả bé Thiên cũng có thể hy sinh. Xem ra, người ích kỷ nhất, là em!”
“Anh muốn nói gì thì tùy anh, tôi không quan tâm anh nghĩ như thế nào. Anh suy nghĩ kỹ chưa, có ký tên hay không.”
“Bớt tự cho mình là vĩ đại đi, nếu như anh không làm những chuyện vô liêm sỉ kia, có lẽ cũng không đi đến bước này.” Uất Noãn Tâm chua ngoa nói lại, nhưng việc đã đến nước này, có cãi nhau nữa, dường như cũng chẳng còn ý kiến nào khác. Nếu đã muốn ly hôn, cũng không cần thiết phải làm mất thể diện nhau, để hai bên đều khó xử.
Cô âm thầm ngừng chiến, lấy đơn xin ly hôn để ở trước mặt anh. “Nếu như anh đã suy nghĩ kỹ rồi, thì ký tên đi!”
“Uất Noãn Tâm, em càng ngày càng ghê gớm rồi, có thể nói em là người phụ nữ ghê gớm nhất mà tôi đã từng gặp.”
“Cám ơn anh quá khen!”
Nam Cung Nghiêu lấy đơn xin ly hôn ra, chuyển đến trang cần lý tên. Thong thả cầm bút lên, ngòi bút dừng ở trên mặt giấy, giương mắt hỏi cô. “Em chắc chắn,đây là điều em muốn sao?”
Uất Noãn Tâm cho rằng mình sẽ không do dự gì mà nói đúng vậy, nhưng làm cho cô bất ngờ đó là, trong chớp mắt, rất nhiều hồi ức của bọn họ từng đợt ùa về, lần đầu tiên hai người gặp nhau ở Uất gia, kết hôn, giày vò nhau ở biệt thự, rồi khoảng thời gian tốt đẹp ở Paris kia……
Giữa hai người họ, đã từng có một đoạn hồi ức dài như thế.
Nam Cung Nghiêu cũng nghĩ đến những cảnh như vậy, anh có một trăm một ngàn lý do không muốn mối quan hệ của hai người kết thúc như vậy. Nhưng, sự kiến trì của cô…………anh không còn sự lựa chọn nào khác.
Uất Noãn Tâm cắt đứt những đoạn hồi ức đó ngay trong đầu, lấy hết can đảm nói ra hai chữ. “Đúng vậy!”
Trong khoảnh khắc đó, Nam Cung Nghiêu trước giờ chưa từng cảm thấy đau lòng như vậy,nhưng anh vẫn ký nhanh tên mình vào tờ đơn, quăng trả cho cô. “Như em muốn!”
Nhưng nếu, cô cho rằng qua hệ giữa bọn họ, sẽ vì một tờ giấy vô dụng này mà đặt dấu chấm hết, vậy thì quá ngây thơ rồi.
Đây chẳng qua, chỉ là một khởi đầu mới mà thôi……