Chương 398: Đến hộp đêm: Sẽ bị nghiện
Anh che giấu sự luyến tiếc, chỉ thở dài, trên mặt vẫn nở nụ cười bình thản. “Vì vậy, phải tạm biệt rồi nhỉ?”
“……..Ừm!”
“Anh có thể yêu cầu em một chuyện cuối cùng được không? Anh chỉ muốn ôm em thôi!”
Uất Noãn Tâm có chút do dự.
“Em yên tâm, chỉ là một cái ôm bạn bè thôi mà.”
Ánh mắt của anh làm cho cô dao động, nhớ lại những chuyện trước đây anh đã làm cho cô, làm cho tim cô có chút rung động. Cuối cùng cô ngước mắt lên, nhìn thẳng anh. “Được thôi!” Còn chủ động dang rộng vòng tay, ôm lấy anh.
Ngũ Liên cho rằng mọi chuyện đã qua lâu như vậy, mình đã buông tay từ lâu rồi, không còn rung động vì cô. Nhưng khi nhận được cái ôm của cô, anh mới biết rằng mình chưa hề từ bỏ cô hoàn toàn.
Mùi hương của cô, sự dịu dàng của cô, trong phút chốc vẫn có thể phá nát mọi đè nén mà anh đã xây nên. Chỉ cần một câu của cô, anh bằng lòng thay đổi tất cả, bỏ vũ khí đầu hàng!
Nhưng, cô sẽ không làm như vậy!
Anh cũng không thể!
Anh đã hứa với một người con gái khác, anh không thể ích kỷ như vậy, vì hạnh phúc của mình, mà phá hủy thế giới của người khác.
Nếu đã từ bỏ, thì cũng nên từ bỏ hoàn toàn. Cứ níu kéo như vậy, đã níu kéo quá lâu rồi, làm cho ai cũng đều mệt mỏi. Từ bỏ, mới là sự lựa chọn tốt nhất, cũng là sự lựa chọn duy nhất.
Cách đó không xa, Nam Cung Nghiêu vừa vội vàng từ công ty chạy đến, vừa xuống xe, liền nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau, anh ngây người đứng tại chỗ, bàn tay siết chặt lại. Mặc dù cái ôm đó chỉ vỏn vẹn không đến mười giây, nhưng khi hai người tách nhau ra trong ánh mắt vẫn còn có sự luyến tiếc làm cho tim anh đau nhói, muốn nghẹt thở.
Anh cũng không mất kiểm soát mà xông đến đánh Ngũ Liên một trận, chỉ lặng lẽ quay về xe, ngửa mặt lên hít thở.
…………
Đã hơn mười hai giờ đêm, Nam Cung Nghiêu vẫn chưa về nhà, Uất Noãn Tâm gọi điện đến công ty, thì bên đó nói anh đã ra về từ sớm rồi, điện thoại riêng cũng không bắt máy, làm cho cô rất lo lắng. Đang định gọi điện thoại cho anh, thì cửa mở ra, anh chao đảo đi đến, tháo caravat ra, cả người toàn mùi rượu, mặt mày đỏ au.
Thấy anh sắp sửa té ngã, cô vội vàng chạy đến đỡ anh. “Cẩn thận đó!”
“Anh không sao…….” Anh đẩy tay cô ra, lảo đảo đi đến ghế sofa, nằm ngửa mặt lên, thở hì hụt như trâu, nhìn có vẻ rất khó chịu.
Uất Noãn Tâm bưng một ly nước cho anh, anh quay mặt đi, “anh không muốn uống!” Mặt chôn trong ghế sofa, cau mày lại, có chút tức giận, giọng điệu hơi khó nghe.
“Sao anh lại uống say đến vậy hả?”
“Anh không say…………..đến hộp đêm xã giao thôi……..”
Hai chữ ‘hộp đêm’, làm cho lổ tai của Uất Noãn Tâm đau nhức, trước mắt lướt qua cảnh ăn chơi đàn điếm, xa hoa đồi trụy, làm cô có chút ghen tuông. Nhưng cô không muốn mình nhạy cảm như vậy, cố ý gây sự, chỉ thản nhiên nói một chữ “ừm”.
Anh uống say mèm, còn nói đến hộp đêm, cô cũng không có càm giác gì sao?
Cô không thèm quan tâm anh đến vậy sao?
Trong lòng nghẹn nguyên cục tức, anh ăn nói có chút cộc cằn: “Anh muốn ngủ, đừng làm phiền!”
“Trên người anh toàn mùi rượu, ngủ không thoải mái đâu, đi tắm trước đi!”
Anh vẫn quay lưng về phía cô, không nhúc nhích.
Uất Noãn Tâm đợt rất lâu cũng không thấy anh nhúc nhích, đành phải kéo anh dậy. “Anh dậy đi, tắm rồi hẳn ngủ!”
“Anh không muốn…..”
“Đứng dậy đi, anh như vậy………”
Anh biết mình có hơi quá đáng, cô im lặng làm cho anh lo lắng, rất muốn quay lại xin lỗ cô. Nhưng, khi anh vừa nghĩ đến cảnh buổi chiều, anh cố nén lại.
Rất lâu sau đó, cũng không có tiếng động gì. Lại thật lâu sau, anh mới nghe thấy tiếng bước chân cô rời khỏi, sau đó tắt đèn, anh nghe thấy tiếng cô nằm trên giường, thở dài.
Uất Noãn Tâm cố tình khiến mình không nghĩ nhiều như vậy, anh uống say, nên không biết mình đang làm gì, đàn ông lúc uống say, đều như vậy cả. Nhưng, trong lòng vẫn có chút khó chịu, cũng có chút lo sợ.
Cô mới về Đài Loan chưa đến nửa tháng, anh đã đến hộp đêm uống rượu rồi, còn có thái độ đó với cô, nói không chừng sau này………
Không lẽ kết hôn lâu năm, đều như vậy sao? Anh đã không còn kiên nhẫn dỗ dành cô, anh cảm thấy mệt mỏi rồi sao?
Đột nhiên cô cảm thấy rất sợ.
Trong lòng hai người đều có nỗi buồn phiền của mình, cho đến gần sáng mới chìm vào giấc ngủ. Lúc Nam Cung Nghiêu tỉnh lại, điều đầu tiên cảm thấy đó là đầu đau như búa bổ, tối hôm qua uống nhiều như vậy, chỉ vì muốn quên đi một số chuyện, uống như điên, không biết mình quay về bằng cách nào.
Có một vài vài chuyện từ trong đầu chui ra, anh nhớ rõ anh uống say mèm về nhà, còn nói một số lời rất khó nghe.
Vẻ mặt ngay lúc đó càng khó coi hơn.
“Anh tỉnh rồi à.” Uất Noãn Tâm đẩy cửa đi vào, mang sữa và bánh mình đặt ở trên cái bàn kế bên anh. Đầu hơi cúi xuống, có vài sợi tóc rớt xuống, không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô, làm cho anh càng lo lắng hơn, “tối qua, anh……”
“Tối hôm qua anh uống say, em biết rồi.” Cô ngước mắt lên mỉm cười với anh, “em không để ý đâu.”
“Nhưng mà……..”
“Được rồi, anh đi tắm trước đi! Em chuẩn bị nước cho anh!”
Cô không tức giận, thái độ cũng rất bình tĩnh, làm Nam Cung Nghiêu càng lo lắng hơn, tự trách mình hôm qua sao lại uống nhiều đến vậy. Nhưng nhìn thấy cảm bọn họ ôm nhau ở trước cửa bệnh viện, làm cho anh rất tức, cho nên anh mới……