Chương 134: quyễn 3 : Muốn yêu không thể yêu
“Vậy thì tăng ca! Tiền tăng ca đến phòng tài vụ lãnh.”
“…………..”Uất Noãn Tâm có trăm ngàn lời nói, lại không thể nói ra. Đã chấp nhận vào làm, đồng nghĩa với việc ký hợp đồng bán thân. Tổng tài đã nói ra miệng, cô còn có thể làm gì đây? Đành phải đi theo.
Hướng Vi vừa bước ra, nhìn thấy Uất Noãn Tâm vẫn còn đó, không khỏi có chút bất ngờ, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, vẫn dáng vẻ tao nhãn bình tĩnh cất tiếng nói: “Tổng tài, thời gian cũng không còn sớm, phải đi thôi!”
“Ưm!” Anh liếc nhìn Uất Noãn Tâm, ý nói, còn không mau đi theo hả? Đành phải nghe theo như một con côn trùng bám đuôi.
Nhìn thấy Uất Noãn Tâm cùng bọn họ bước vào thang máy, Hướng Vi không nhịn được: “Vị tiểu thư này cũng đi cùng sao?”
“Ưm! Cô ấy bên bộ phận pháp luật, thêm một luật sư lúc đàm phán cũng có lợi hơn.” Nam Cung Nghiêu tùy tiện trả lời, thực ra không biết tại sao việc trêu đùa cô lại trở thành nghiện. Cô càng gấp gáp chạy trốn, anh càng muốn buộc chặt cô bên người mình. Nhìn thấy bộ dạng khốn khổ lại không dám đấu tranh của cô, cực kỳ thú vị, một biện pháp giải trí sau những giờ làm việc nhàm chán.
“Em biết rồi!” Hướng Vi nở nụ cười với Uất Noãn Tâm. Cô đối với cô ấy không hề có ý thù địch, bởi vì, vẻ ngoài của cô ấy không đủ uy hiếp đến cô. Hơn nữa, cô hiểu biết tài chính và pháp luật, một mình cô, cũng có thể chống đỡ với vài người. Đàm phán quan trọng hay khó khăn mấy, tổng tài cũng chỉ mang theo một mình cô. Lần này chẳng qua chỉ là một bữa cơm nho nhỏ, có cần thiết mang thêm ‘người ngoài’ sao? Không tránh khỏi làm cho cô nghĩ sâu xa.
Nguyên cả bữa ăn, Uất Noãn Tâm chỉ ngồi một bên làm khán giả, chứng kiến thủ đoạn của Nam Cung Nghiêu cao thâm như thế nào, vừa đấm vừa xoa, giết đối phương đến một mảnh giáp cũng không còn, tuyệt đối, lấy ưu thế áp đảo, ký tên vào bản hợp đồng hợp tác. Về phần cô, một chút tác dụng cũng không có, giống như một kẻ ngu ngốc.
Đáng ghét nhất là, không có cơm ăn!!!
Bữa ăn kéo dài đến tận mười giờ đêm mới kết thúc, đưa Hướng Vi về trước, trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ. uất Noãn Tâm đói đến mức ngực sắp dán sát vào lưng, cảm thấy dạ dày như bị teo lại, ngay cả ý nghĩ muốn khóc trong đầu cũng không có. Trên thương trường cái gọi là dùng cơm, chẳng qua chỉ là một bên uống rượu một bên đàm phán. Cao lương mỹ vị một miếng hầu như không động đến, thật lãng phí mà!
Nam Cung Nghiêu ngược lại, tinh thần vẫn còn rất minh mẫn, tiếp tục vùi đầu vào trong công việc. Có lúc rất hoài nghi, có phải anh ăn pin không, thể lực và tinh thần khiến người khác thật kinh ngạc.
Nam Cung Nghiêu không nghe thấy, hoặc, giả vờ không nghe thấy.
Uất Noãn Tâm lại yếu ớt lẩm bẩm câu: “Tôi đau dạ dày!”
“Nguyên nhân!”
Đau dạ dày còn có nguyên nhân sao? Cũng không phải đang bàn công việc! Anh ít lý trí một chút thì chết sao!
Cô có chút tức giận: “Từ trưa đến giờ tôi chưa ăn cơm, còn bị người khác nốt trong kho lưu trữ ba tiếng đồng hồ!”
“Lúc nãy không phải đi ăn cơm sao?”
“Đó vốn không được gọi là ăn cơm! Các người chỉ uống rượu, tôi làm sao dám động đũa chứ!”
“Đó là vấn đề của cô!”
“Này…..” Cô đang là suy nghĩ thay cho công ty không đúng sao? Hơn nữa nói như thế nào, cô cũng là người của ‘Hoàn Cầu’, không thể làm mất mặt của công ty.
Có lòng tốt không được báo đáp! Sớm biết như vậy cô không cần giữ hình tượng làm gì, một cơn gió thoảng mây bay, tướng ăn muốn xấu bao nhiêu có xấu bấy nhiêu.
Có cái gật đầu đồng ý của Nam Cung Nghiêu, tài xe mới dám dừng xe bên đường.
Uất Noãn Tâm vội vàng như quỷ đói mới đầu thai vậy, dùng tốc độ nhanh của mấy trăm met thẳng tiến đến đến cửa hàng tiện lợi, gọi hai phần cari trứng cá. Đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, nghĩ đến hình như Nam Cung Nghiêu cũng chưa ăn cái gì, còn uống rượu, hẳn là đói rồi. Do dự có cần mua cho anh hai phần hay không.
Thôi đi! Là anh hại cô thê thảm đến vậy, cô mới không thèm quan tâm anh ta. Hơn nữa, anh là nhân vật thần thông như vậy, xem chừng cũng không đụng vào ‘thực phẩm không tốt’ này đâu, ngược lại cô còn tự tìm xấu hổ.
Nghĩ như vậy, Uất Noãn Tâm đi được vài bước, vẫn quay trở lại, kêu thêm hai phần trứng cá.
Nam Cung Nghiêu cũng xuống xe, đứng tựa người vào xe, cũng không biết đang nhìn về chỗ nào.
“Anh không cần xuống xe đợi tôi!” Uất Noãn Tâm nói.
“Tôi không đợi cô, tôi chỉ không thích trong xe có mùi!”
Cô đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, lấy trứng cá đưa đến trước mặt anh. “Tôi mua cho anh hai phần cari trứng cá, anh muốn ăn không?”
Cari trứng cá? Dây thần kinh nào đó của Nam Cung Ngiêu bị xúc động.
Cô, cũng rất thích ăn cari trứng cá!
Ngày trước, anh ngại không sạch sẽ, mỗi lần đều không cho cô ấy ăn, nhưng cô cố ý làm trái ý anh, có lần thậm chí nửa đêm ba giờ sáng còn tự mình lái xe chuồn đi, chỉ vì mua hai phần cari trứng cá. Bị anh tóm được, liền lè lưỡi ra làm nũng, ép anh không có cách nào tức giận, chỉ có thể dịu dàng cảnh cáo, lần sao không được ăn! Cô liên tục nói được, nhưng làm sao có thể không ăn chứ!
Nghĩ đến dáng vẻ cười khẽ của cô ấy, khóe miệng của Nam Cung Nghiêu có một ý cười dịu dàng. Ánh mắt bị ánh sáng của ánh đèn làm cho sáng ngời, thâm thúy, ôn hòa.
“Làm soa vậy? Cari trứng cá buồn cười đến vậy sao?”
“Không có gì! Cô ăn đi, tôi không muốn ăn!”
Mặc dù từ chối, nhưng Uất Noãn Tâm cảm thấy giọng nói của anh đột nhiên trở nên rất dịu dàng, giống như nam châm vậy, cô kiềm không được một trận tê dại. “Ò” một tiếng, cuối đầu ăn.
Còn anh châm một điếu thuốc, nhả khói bay ra, sương khói lượn lờ, hai mắt của anh hơi nheo lại, ngày càng thần bí gợi cảm, có một chút u buồn, đặc biệt hấp dẫn người khác.
Cô há to mồm nuốt một miếng trứng cá lớn, mập mờ không rõ ràng hỏi: “Tâm trạng của anh không tốt sao?”
“Lo ăn đi, đừng đoán mò!”
“Ò…..” Thực ra cô cũng không cố ý muốn đoán lòng của anh, chỉ là tỏ ra lễ phép, tùy tiện hỏi thôi. Quên mất anh rất khó lấy lòng, hơn nữa còn thích xuyên tạc ý tốt của người khác.
Nam Cung Nghiêu im lặng rất lâu, đột nhiên mở miệng, ánh mắt sáng ngời nhìn cô, hỏi: “Cô đã từng muốn yêu người nào lại không thể yêu chưa?”