Ngày hôm sau, Uất Noãn Tâm cùng Nam Cung Thiếu Khiêm ra vườn hoa tắm nắng,đột nhiên Lương Cảnh Đường gọi điên thoại đến, nói là đã tiếp nhận một vụ ánmới, cần sự giúp đỡ của cô, hỏi cô có đến được không.
“Bây giờ sao? Được! Anh đọc địa chỉ cho em, em lập tức đến ngay!”
“Em…phải đi sao?” Nam Cung Thiếu Khiêm mỉm cười hỏi, nhưng ánh mắt lại chegiấu sự luyến tiếc không nỡ.
“Ưm! Có chút việc gấp! Em sẽ nhanh chóng trở về! Anh không được lười biếng,phải tiếp tục tắm nắng, có biết không?”
“Được!”
“Em sẽ gọi Hà quản gia chăm sóc anh!”
“Được! Đi đường nhớ cẩn thận!” Nam Cung Thiếu Khiêm đưa mắt nhìn cô đi xa,cho đến khi bóng dáng cô khuất sau cách cửa, mới không đành lòng phải thu hồiánh mắt lại. Anh thật sự rất thích cô, cũng rất ỷ lại, từng phút từng giây cũngkhông muốn rời xa cô. Nhưng như vậy có khiến cô cảm thấy phiền phúc không? Anhkhông muốn trở thành gánh nặng cho cô.
“Nhị thiếu gia! Có muốn dùng trà hoa hồng không? Đây là thứ người lúc trướcthích uống nhất…” Hà quản gia nhìn thấy anh không có chút tinh thần, liềnhỏi.
“Không cần đâu! Tôi mệt, đẩy tôi lên lầu đi!”
“Vâng!” Hà quản gia trong lòng thầm lo lắng. Tâm trạng của nhị thiếu gia hoàntoàn được thiếu phu nhân làm cho trở nên rất tốt, có thể nhìn ra, cậu ấy đối vớicô đã sinh ra tình cảm, hơn nữa không chỉ đơn thuần là ỷ lại. Bà không dám nghĩtiếp nữa, nếu như nhị thiếu gia biết thân phận của thiếu phu nhân…
Uất Noãn Tâm nhanh chóng chạy đến văn phòng luật sư, Lương Cảnh Đường đãchuẩn xong tất cả hồ sơ. Cô vừa nhận lấy liền bắt đầu đọc. “Đây là loại án gìvậy?”
“Không cần phải gấp gáp, em xem, trên trán đầy mồ hôi!” Lương Cản Đường dùngkhăn lau mồ hôi cho cô, trêu chọc: “Hồ sơ vụ án đều nằm ở đây, không chạy đi đâuđược đâu!”
Uất Noãn Tâm nhìn anh, khẽ cười. “Bây giờ khắp nơi đều có luật sư, nói khôngchừng, sẽ mọc ra một cái cánh dài bay đi, để người khác đoạt mất tiêu!”
Lương Cảnh Đường cười, sau đó khuôn mặt liền trở nên nghiêm túc. “Đây là mộtvụ án cưuỡиɠ ɠiuαи, người chịu tổn thương là một cô gái mới 15 tuổi. Truyền thôngđều không dám đưa tin hay đăng báo, bởi vì người phạm tội là một kẻ có thể lựcrất lớn, chuyện này có dính liếu rất nhiều, nên không luật sư nào dám nhậnhết.”
“Cho dù là ai đi nữa, làm ra những chuyện này, đáng chịu hàng trăm ngànnhát!” Cô biết rõ đã là một luật sư thì không được xen lẫn tình cảm vào, nhưngđối chỉ mới 15 tuổi, anh ta làm sao có thể xuống tay như vậy. Càng là người cóthân phận, càng không thể tha thứ.
“Em cũng biết đó!”
“Ngũ Liên!”
Lương Cảnh Đường nhẹ nhàng nói ra cái tên này, làm cho Uất Noãn Tâm có cảmgiác sét đánh ngang tai. Cảnh tượng anh ta đè cô ở trên giường lại một lần nửahiện ra trước mắt, các ngón tay nắm chặt lại, chữi ầm lên: “Khốn nạn! Súc sinh!Không bằng cầm thú!