Hắn lớn tiếng chỉ trích cô.
- Tuệ Nhi...Cô thực sự không biết xấu hổ là gì sao? Cô hiện tại là người của Lưu Vĩnh Thụy, vì cớ gì cứ bám theo tôi mãi thế. Tôi sẽ không bao giờ bị cô lừa thêm lần nào nữa đâu.
Tuệ Nhi rất bình tĩnh trả lời khúc mắc của hắn.
- Tôi vẫn tốt hơn nhiều so với một người chỉ biết giở trò bẩn thỉu để đâm sau lưng người khác như anh. Tôi đi theo anh dĩ nhiên là có lý do...
- Tôi làm gì mà cô nói rằng tôi giở trò bẩn thỉu? Và sau lưng người khác là sau lưng ai? Cô đừng có mà ăn không nói có.
Tuệ Nhi chế giễu nói.
- Chẳng phải có người đưa cho anh bản thiết kế của Lưu thị sao? Và anh đã cố tình gửi nó đến hội đồng xét duyệt trước, hòng đánh bại Lưu thị mà đúng không? Nói cho tôi biết...ai là người đứng sau đưa bản kế hoạch này cho anh?
Dương Đình Nguyên cứng họng. Hắn không biết vì sao Tuệ Nhi lại biết được chuyện này, nhưng cô đã hỏi thì dại gì hắn chịu nhận dễ dàng như thế. Hắn cố tình lãng sang chuyện khác.
- Cô nói gì vậy? Đừng ở đây làm làng phí thời gian của tôi. Tôi không muốn nhìn thấy cô. Cút đi!
- Anh nghĩ không nói gì là có thể dễ dàng rời khỏi đây sao?
Dương Đình Nguyên nhìn phía trước đầu xe, công trình bảo trì đường vẫn đang thi công, nhìn phía sau, xe Tuệ Nhi lại nằm ngang cản đường lùi xe của hắn. Hắn bực tức hét lên.
- Cô lại định làm gì nữa? Định đánh tôi ở đây sao? Không dễ ăn như thế đâu.
Tuệ Nhi cười nhạo một cái rồi cầm điện thoại ra video call cho Quách Bưu.
- Alo Sếp... Sao rồi? Tiếp theo tôi phải làm gì đây?
- Quay cam sau để giám đốc Dương nhìn kỹ vị hôn thê của mình đi. Nếu không, chỉ e là có thể sau hôm nay anh ta sẽ không gặp lại cô ấy được nữa.
Nói xong, cô giơ màn hình điện thoại đang quay Diệp Chi bị trói, miệng nhét giẻ lau, đầu tóc bù xù cho Dương Đình Nguyên xem.
Không ngoài dự đoán của cô. Hắn ta vừa nhìn vào điện thoại thì vô cùng lo lắng mà hét lên.
- Tuệ Nhi, cô định làm gì? Thả Diệp Chi ra!
- Tôi không định sẽ làm tổn thương cô ấy, ai bảo anh không nghe điện thoại của tôi. Gặp tôi còn chạy như ma đuổi làm gì? Tôi chỉ muốn biết kẻ đứng sau anh là ai thôi mà.
Ánh mắt ướt đẫm nước tha thiết cầu xin của Diệp Chi trong điện thoại khiến ruột gan Dương Đình Nguyên nóng như lửa đốt. Hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể siết chặt nắm tay mà thú nhận.
- Là...Lão Ngũ.
Tuệ Nhi thoáng sửng sốt khi nghe đến cái tên này. Cô cẩn thận xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc. Dường như mọi điều đều trở nên có lý khi gắn tên Lão Ngũ vào câu chuyện.
Nếu như vậy, Lão Ngũ cũng là một kẻ xuyên không. Thế thì không có gì là quá ngạc nhiên về những hành động bất thường của ông ta.
Tuệ Nhi liếc mắt nhìn Dương Đình Nguyên, trên mặt không rõ là biểu cảm gì, cô nói.
- Nếu anh dám nói chuyện hôm nay với Lão Ngũ... tôi nhất định sẽ không để anh cùng cô người yêu của anh có thể nhìn thấy được bình minh vào ngày mai.
Tuệ Nhi cất điện thoại vào túi.
Một tiếng nói lớn vang lên.
- Sao anh còn chưa chịu đi nữa?
Dương Đình Nguyên giương mắt nhìn Tuệ Nhi như muốn nói thêm điều gì đó. Nhưng đội bảo trì đường bộ đã đến thúc giục hắn lái xe rời đi để họ còn làm việc. Hắn đành nuốt những lời nói vào trong, lách xe rời đi.
Tuệ Nhi sau khi lùi xe để xe Dương Đình Nguyên vượt qua, cô nhìn theo bóng xe hắn suy nghĩ một lát, sau đó lái xe về hướng ngược lại. Cô muốn đi tìm Lão Ngũ.
Chạy dọc theo đường núi quanh co, khi đến đoạn đường thẳng, Tuệ Nhi nhìn vào gương chiếu hậu, phát hiện ra 2 chiếc xe màu đen đang tăng tốc đi phía sau cô.
Tuệ Nhi hừ lạnh một tiếng.
- Lại muốn giở trò với tôi sao? Còn không mở to mắt nhìn thử tôi là ai?
Tuệ Nhi nhấn ga nhanh hơn một chút, chiếc xe lao nhanh trên con đường dốc. Những người phía sau cũng không hề thua kém, liên tục tăng tốc để bắt kịp được cô.
Chiếc xe đen đi sau liên tục đâm sầm sao sau xe cô.
Những cú đâm rất mạnh vì tốc độ xe đang chạy nhanh. Tuệ Nhi siết chặt tay lái cố gắng không để lệch đường đi mà đâm vào vách núi hay hành lan chắn vực bên kia.
- Mẹ kiếp.
Chửi thề một tiếng, Tuệ Nhi nhấn ga hết mức lao vút đi. Người phía sau chưa kịp phản ứng đã không còn nhìn thấy xe cô đâu nữa.
Hai chiếc xe đen dừng lại. Một đám người áo đen bước xuống, tên đi đầu bực tức đập tay lên thành xe chửi thề.
- Chết tiệt. Để con nhãi đó chạy mất rồi.
Sau khi cắt đuôi được đám người kia, Tuệ Nhi thả lỏng người giảm tốc độ xe xuống.
Cô không chắc chắn những người này là ai. Nhưng nếu Dương Đình Nguyên không gạt cô, thì rất có thể là người của người kia.
Chính xác thì ông ta muốn làm gì? Tại sao lại muốn giết cô?
Đang mãi suy nghĩ thì bỗng mặt đất rung chuyển. Tuệ Nhi có cảm giác như núi gầm, đá lăn...
Động đất sao?
Tuệ Nhi nắm chặt vô lăng. Cô cố gắng giữ thăng bằng nhưng trận động đất khiến chiếc xe rung lắc dữ dội khiến cô mất lái.
KHÔNG!
Cô vẫn chưa thể chết được!
Khoảnh khắc tiếp theo, những tảng đá lớn trên núi bị lở ra.
Ầm...Ầm...
BÙM!!!
Một âm thanh lớn vang vọng trong không trung. Đoạn đường núi quanh co bị sập xuống.
Đầu Tuệ Nhi choáng váng. Cô theo bản năng ôm lấy vô lăng, bảo vệ đầu mình tránh va đập hết mức có thể.
Trong phút chốc, bụi núi lấp đầy bầu trời. Cô chỉ cảm thấy mình và chiếc xe loạng choạng như rơi vào vòng xoáy.
Khi Tuệ Nhi mở mắt ra, cô thấy mình và chiếc xe sắp rơi khỏi vách đá. Trong lòng lập tức tràn đầy tuyệt vọng.
Chẳng lẽ cô không thể thay đổi được vận mệnh của mình? Thật sự là sắp chết?
Không...Không thể nào... Cô không muốn chết...
Một trận rung chuyển dữ dội nữa xảy ra khiến cho chiếc xe của Tuệ Nhi trượt xuống vách núi.
Tầm nhìn của cô trở nên tối đen.
Không lâu sau khi xe của Tuệ Nhi rơi xuống, một chiếc ô tô đen bí ẩn xuất hiện trên con dốc. Người trong xe nheo mắt nhìn đến con đường sụp đổ phía trước. Vì sợ nguy hiểm nên anh ta không bước xuống kiểm tra mà nhanh chóng lùi xe quay trở lại.
Nhấn vào chiếc tai nghe trên tai, anh ta đang gọi cho ai đó thông báo.
- Người và xe đều đã rơi xuống vực. Phần trăm sống là không có. Không thấy Lưu Vĩnh Thuỵ.
- Tốt. Quay về đi.
Ngắt điện thoại, người đàn ông nhả ra một làm khói thuốc, tay cầm điếu xì gà nhàn nhã khẩy tàn. Gương mặt hung ác nở một nụ cười nửa miệng.