Vài giây sau cô ta căm phẫn nói.
- Cô đợi đấy, Tuệ Nhi. Đợi xem xem cuối cùng ai mới là người chiến thắng.
Nói rồi cô ta quay người bám vào người bên cạnh cà nhắc rời đi. Người bên ngoài hóng hớt cũng tản ra.
Căn phòng thiết kế lúc này chợt im lặng không một tiếng động. Mọi người đang rất lo lắng về bản thiết kế của mình.
Đường Vũ đi tới, thấp giọng hỏi.
- Chị Nhi, chúng ta không dễ dàng mới hoàn thành được bản thiết kế đó. Hiện tại lại không thể sử dụng. Chúng ta nên làm gì đây?
- Đúng vậy trợ lý Lâm, làm sao chúng ta có thể có ý tưởng mới ngay được, và còn phải có thời gian hoàn thành nó nữa. Thời gian nộp hồ sơ đấu thầu sắp hết rồi.
Những người khác nghe vậy cũng có cảm giác chán nản. Nhưng tuyệt nhiên không ai có ý nghĩ trách móc Tuệ Nhi cả. Có trách là trách Amy và Lưu Tư Thần quá bỉ ổi thôi.
Tuệ nhi hít sâu một hơi nói.
- Mọi người bình tĩnh, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết thôi. Trước tiên chúng ta vẫn nên ăn một bữa ăn nhẹ để bổ sung thêm năng lượng mà chiến đấu tiếp. Trận chiến phía sau sẽ còn khó khăn hơn nhiều. Tôi rất hi vọng mọi người vẫn giữ vững được phong độ của ba ngày qua.
Mọi người nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh và tự tin của Tuệ Nhi thì trong lòng họ đột nhiên cũng an tĩnh lại.
Khi mọi người đã rời đi hết, Tuệ Nhi mới nói với Đường Vũ.
- Em đi ăn cũng mọi người đi, sau đó cùng nhau về đây tiếp tục suy nghĩ bản thảo. Chị ra ngoài một lát.
Đường Vũ ngạc nhiên hỏi.
- Chị định đi đâu vậy?
- Khảo sát trực tiếp.
***
Tuệ Nhi mang túi xách cùng giấy tờ liên quan nhanh chóng đến trung tâm thành phố.
Vì thiết kế trong sách không thể sử dụng được và cũng không có đường tắt nên cô chỉ có thể đến tận nơi để khảo sát, tìm ý tưởng cũng như thiết kế lại một phương án khác.
Dù sao thì cô cũng phải nghĩ ra cách giải quyết.
Khi Tuệ Nhi đến nơi, cô đi một vòng xung quanh quan sát địa hình. Thậm chí còn hỏi thăm người dân xung quanh để thu thập thêm ý kiến, xem họ cần gì rồi tỉ mỉ ghi chép lại. Dần dần trong cô đã có một chút cảm hứng.
- Này bà già, bà có biến đi chỗ khác không hả? Bà không nghe tôi nói gì à?
Một tiếng mắng mỏ thô tục vang lên. Tuệ Nhi theo bản năng nhìn về phía đang phát ra âm thanh ồn ào kia. Một hình bóng quen thuộc liền xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Tô Diệp Chi?
Cô ta cũng đến đây để khảo sát sao?
Người đàn ông đứng bên cạnh cô ta đang chỉ tay vào một bà cụ mà mắng tiếp.
- Bà già...Bà bị điếc à? Tôi hỏi lại lần cuối...Bà có biến đi không?
Bà cụ kia tuy bên ngoài ăn mặc rất giản dị, nhưng khí chất lại vô cùng tốt. Lời nói cũng rất gãy gọn.
- Các người định làm gì thế? Muốn phá hủy nơi này sao?
Người đàn ông kia mất kiên nhẫn hét lên.
- Việc này không phải là việc của bà. Bà không thấy bà ngồi ở đây là đang cản trở công việc của người khác sao? Bà quá bất lịch sự rồi đó. Mau biến đi.
Bà cụ đanh giọng nhắc nhở.
- Đây là ghế đá công cộng. Người bất lịch sự là các người đó.
Tôi không quan tâm đây là ghế đá công cộng hay tư cộng, tôi nói bà biến thì bà nên biết thân biết phận mà biến đi. Bà biết ông chủ của chúng tôi là ai không?
Nói rồi anh ta rất là mất nhân tính, thô bạo kéo mạnh tay bà cụ ra. Vừa kéo hắn vừa gào lên.
- Cút đi. Đừng có ngán đường chúng tôi làm việc.
Hắn chỉ muốn kéo bà cụ đứng dậy ra một bên, nhường ghế cho Diệp Chi ngồi. Nhưng hắn trượt tay, làm bà cụ ngã nhào ra đất. Mặt hắn lập tức trắng bệt.
Cú ngã của bà cụ khiến mọi người kinh hãi. Những người lúc nãy đứng gần đó lập tức dạt ra, đứng cách xa bà cụ một khoảng.
Tên đàn ông nhìn thấy bà cụ nằm im dưới đất thì sợ hãi, run rẩy hỏi Diệp Chi.
- Cô Tô, chúng ta nên làm gì bây giờ? Có tiếp tục khảo sát không?
Người dân xung quanh thấy bà cụ ngã thì vội vàng chạy đến, tạo thành một đám đông đứng xem rồi bàn tán nhau.
- Sao bà cụ bị ngã thế? Có liên quan gì tới mấy người kia không?
- Có, là người đàn ông kia đẩy bà cụ ngã đấy. Cái cô đứng đầu kia từ nãy đến giờ cũng chẳng thèm quan tâm đến bà lão nữa.
- Có ai biết sơ cứu không, cứu bà cụ với.
Một người hét to vào đám đông kêu gọi cứu giúp. Nhưng không ai dám đứng ra sơ cứu cho bà lão. Căn bản là họ sợ bị liên lụy, vì người già rất yếu, cú ngã này chắc chắn không nhẹ, nên bà lão mới nằm im như vậy. Ngộ nhỡ họ đụng vào bà, làm lệch tay lệch chân gì, người nhà của bà đến bắt đền họ thì biết làm sao. Đám người nhốn nháo một hồi cũng không có ai đứng ra giúp bà cụ. Chỉ có một người lên tiếng nói.
- Tôi gọi cấp cứu cho bà ấy rồi. Chúng ta vẫn nên đợi cứu thương tới thì hơn.
Diệp Chi nhìn thấy bà lão kia cùng những lời bàn tán của người dân xung quanh thì sắc mặt trở nên đen kịt. Cô ta ngồi lên ghế đá liếc bà lão từ xa, lớn giọng nói.
- Sao bà không dậy? Bà định ăn vạ chúng tôi đấy à? Đừng giả vờ chết nữa. Mau dậy đi.
Sau một lúc, bà lão đột nhiên co giật, các ngón tay cong lại như bị chuột rút, một tay bám vào trên ngực mình, thở hổn hển. Há miệng khó nhọc hít thở. Bà ấy dường như đang cố gắng nói gì đó nhưng không thể nói được.
Diệp Chi lúc này hoảng hốt đứng dậy lùi về phía sau vài bước. Giọng hơi run run nói.
- Bà đang muốn làm gì vậy? Tôi...Tôi không chạm vào bà...Bà...bà...là đang muốn tống tiền tôi sao?
Cô ta đang có suy nghĩ chạy trốn khỏi đây, muốn phủi sạch sự dính líu từ nãy đến giờ với bà lão kia. Hôm nay thật xui xẻo.
Tuệ Nhi từ xa bước nhanh đi tới, thoáng thấy sắc mặt bà lão đang ngày càng tím tái, bà đang co giật, trông khá đau đớn. Hình như bà ấy đang lên cơn đau tim.
Tình hình rất nguy cấp!
Cô vội vàng chạy tới, muốn cứu bà cụ.
Khi Diệp Chi nhìn thấy Tuệ Nhi, cô ta hơi giật mình. Nhưng ngay lập tức đứng chắn trước mặt Tuệ Nhi, lên tiếng hỏi.
- Tuệ Nhi... Sao cô lại ở đây? Cô muốn làm gì vậy?
- Cút ra chỗ khác.