• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuệ Nhi không ngờ tên này bỗng nhiên phát điên lên như vậy. Cô đang định đẩy hắn ra thì chợt nghe tiếng xương kêu răng rắc, cùng với đó là tiếng la hét thất thanh của Dương Đình Nguyên.

Từ lúc nào bên trái cô xuất hiện một Lưu Vĩnh Thuỵ vậy??

Anh đang bẻ ngược tay của Dương Đình Nguyên ra phía sau, khiến hắn đau đến mức tái mặt, mồ hôi nhễ nhại rơi xuống.

- Lưu Vĩnh Thụy, buông tôi ra!

Mọi người nhìn thấy Lưu Vĩnh Thụy, ai nấy đều sửng sốt trước khí chất kinh người của anh, lập tức im bặt, tiếng cười tắt hẳn.

Dương Đình Nguyên phải mất rất nhiều công sức mới có thể hất tay Lưu Vĩnh Thụy ra. Đau đớn đến mức hắn phải thở hổn hển, xuýt xoa cánh tay.

Hắn căm hận nhìn Lưu Vĩnh Thụy.

- Lưu Vĩnh Thuỵ, mày bị sao vậy. Con đàn bà của mày đã phản bội mày, chạy ra đây lúc nửa đêm thế này để làm gì, mày biết không?

Lưu Vĩnh Thụy nhìn sang Tuệ Nhi. Sau khi xác định cô vẫn ổn, không thương tích gì thì anh liếc qua Dương Đình Nguyên. Vẻ mặt lạnh lùng đến mức khiến Dương Đình Nguyên run lên một cái.

Dương Đình Nguyên nghiến răng cười xấu xa.



- Mày còn không biết con đàn bà của mày vừa đưa cho tên đàn ông khác một xấp tiền. Há chẳng phải mày không thể thoả mãn cô ta sao? Nghe nói mày không bao giờ gần phụ nữ. Mày bất lực đúng không? Hahaha..

Lưu Vĩnh Thụy mặt không đổi sắc, Tuệ Nhi cười lạnh một tiếng. Cô đến bên Lưu Vĩnh Thuỵ nói.

- Giám đốc Dương, anh bị tôi từ chối thẹn quá hoá điên rồi à? Sao cứ liên tục lảm nhảm thế?

Nói xong cô quay qua hôn nhẹ vào má Lưu Vĩnh Thuỵ, ngọt ngào nói.

- Vĩnh Thuỵ, anh đến đón em sao?

Lưu Vĩnh Thụy nhìn xuống con mèo nhỏ đang ra sức lấy lòng anh. Đôi môi mỏng của anh hơi cong lên, vẻ mặt lập tức trở nên quỷ dị hơn một chút. Các cô gái ở đó bắt đầu la hét.

- Là Lưu Vĩnh Thụy phải không? AAA.....Anh ấy đẹp trai quá.

- Thật ganh tỵ với Lâm Tuệ Nhi, cô ấy được đứng bên Lưu Vĩnh Thuỵ... nhưng cũng thật xứng đôi quá..

- Phải rồi, phải bá đạo như Tuệ Nhi mới xứng đứng bên cạnh anh ấy. Chúng ta sao bì kịp.

Khung cảnh nhẹ nhàng, ngọt ngào của hai người khiến Dương Đình Nguyên tức muốn hộc máu. Hắn ra sức đay nghiến.

- Giả vờ yêu đương ngọt ngào ở đây làm gì? Chẳng qua mày nhặt lại con đàn bà tao không cần đến thôi. Có gì đáng tự hào.

Lưu Vĩnh Thụy nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia sát khí. Một bóng người nhỏ nhắn nhanh như gió lướt qua anh, trong tích tắc đứng trước mặt Dương Đình Nguyên.

"Chát! Chát! Chát!

Ba cái tát giáng xuống mặt Dương Đình Nguyên vang lên như pháo nổ, khiến hắn muốn sái cả quai hàm.



Tuệ Nhi phủi phủi tay.

- Anh ăn bậy được chứ đừng nói bậy nhé giám đốc Dương. Tôi nghĩ giám đốc Dương sẽ khó mà buông lời xin lỗi. Nên tôi chủ động thưởng cho anh ba cái tát đổi lấy lời xin lỗi của anh đấy.

Dương Đình Nguyên ôm khuôn mặt bỏng rát. Một tia hung ác thoáng qua trong mắt hắn ta. Hắn ta hét lên với đám vệ sĩ của mình.

- Đánh bọn chúng, đánh chết bọn chúng cho tao.

Một đám vệ sĩ áo đen chạy đến trước mặt Tuệ Nhi và Lưu Vĩnh Thuỵ.

"Đoàng"

Bỗng một tiếng súng vang lên khiến ai nấy đều giật nảy người. Các cô gái trong đoàn người hét lên sợ hãi. Có vài người sợ quá ôm đầu ngồi thụp xuống, run cầm cập không dám động đậy. Có vài người ở xa hơn thì lên xe chạy mất hút, tránh cảnh trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết. Cũng có vài người không sợ chết nấp sau những chiếc mô tô, tảng đá len lén hóng chuyện...

Người bắn súng là thân tín của Lưu Vĩnh Thuỵ, anh ta mặc một bộ đồ rằn ri. Tuệ Nhi nhận ra anh ta, anh ta là là người tìm ra bộ hồ sơ mời thầu khi ở biệt thự của Dương Đình Nguyên.

Anh ta chỉ huy một nhóm người, số lượng chắc cũng gấp đôi người của Dương Đình Nguyên, đứng phía sau cô và anh. Sau đó tiến lên cung kính hỏi Lưu Vĩnh Thuỵ.

- Lưu tổng, anh muốn xử lý bọn chúng thế nào?

Lưu Vĩnh Thụy nhìn sang Tuệ Nhi.

- Ý em sao?

Tuệ Nhi trợn tròn mắt.

Ý cô sao ư?

Ác ma đang hỏi ý kiến cô sao? Sau những lời châm biếm, sỉ nhục của Dương Đình Nguyên, anh không nổi điên ra lệnh giết hắn, mà hỏi cô muốn xử lý hắn như thế nào. Đây là có ý gì? Anh lại đang thử thách cô sao? Hay vì lý do nào khác.

Gương mặt Dương Đình Nguyên lúc này so với tàu lá chuối có khi còn xanh hơn. Người của hắn cũng tái mét mặt mày, có người giơ hai tay lên đầu, không dám có động tĩnh gì.

- Đi... rút đi...

Dương Đình Nguyên không đợi Tuệ Nhi nói, lập tức ôm cánh tay đau mang theo người của mình chạy trối chết, trông rất thảm hại.

Trước khi đi, anh ta không quên hét lên:

- Lưu Vĩnh Thuỵ, chuyện này chưa kết thúc đâu. Hãy đợi đấy.

Lưu Vĩnh Thuỵ không quan tâm đến Dương Đình Nguyên, ánh mắt anh vẫn rất thuỷ chung dán lên mặt Tuệ Nhi như muốn thu hết tất cả các biểu cảm của cô vào đáy mắt của mình vậy. Tuệ Nhi khó khăn nuốt nước bọt.

- Xử hắn luôn ở đây thì k thú vị, chúng ta hãy chơi trò mèo vờn chuột với hắn thì sẽ thú vị hơn. Hắn không thể chết lúc này, em muốn hắn phải mất tất cả, phải để hắn sống không bằng chết.

Đúng vậy, Dương Đình Nguyên không thể chết, hắn hiện vẫn là nam chính trong cuốn sách này, nếu hắn chết nhanh như vậy, thì liệu cô còn sống được không? Cô không dám đánh cược mạng sống thứ 2 này thêm một lần nào nữa. Từng bước đi phải thật cẩn thận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK