- Không phải đã nói em không được chạy lung tung sao?
Khóe miệng Tuệ Nhi cong lên, cô lấy ra vài tấm danh thiếp từ chiếc túi xách nhỏ của mình. Hành động như thể cô đang dâng tặng lên cho anh một kho báu vậy.
- Em là đang giúp anh mở rộng kinh doanh nha.
Đôi mắt đẹp của cô lóe lên tia ranh mãnh.
- Anh đẹp trai, muốn cám ơn em thế nào đây?
Lưu Vĩnh Thuỵ liếc đến những tấm danh thiếp, trực tiếp ôm eo cô kéo sát lại cơ thể mình. Anh rất ít khi cám thấy hứng thú với một điều gì đó. Hơi thở anh phả lên mặt cô, mị hoặc nói.
- Em muốn anh cám ơn em thế nào đây?
Tuệ Nhi ngẫm nghĩ một lúc. Cô cảm thấy không có gì tốt hơn là vòi tiền từ anh. Đồng tiền là vạn năng, cô phải tích góp để sau này còn chạy trốn nữa chứ. Ngôn Tình Sắc
Tay vẽ vẽ lên vai anh một vài vòng tròn, cô quyến rũ nói.
- Em muốn.... 50% lợi nhuận từ những hợp đồng này, hoặc là...cổ phần của Tập đoàn Lưu gia… Anh thấy...ưmm...
Cô chưa kịp nói hết câu thì đôi môi đỏ mọng đã bị bịt chặt. Lưu Vĩnh Thụy hai mắt thâm thúy, đưa tay ghì chặt sau đầu cô. Đầu lưỡi anh vươn ra, tàn phá trong miệng cô.
Tuệ Nhi muốn thở một chút cũng khó. Nụ hôn của Lưu Vĩnh Thụy sâu đến mức như muốn hút hết hơi thở cuối cùng của cô. Tuệ Nhi cảm giác cả người cô muốn nhũn ra luôn rồi.
Một lúc lâu sau, anh mới luyến tiếc rời môi cô, đáy mắt có một chút như là đang giễu cợt nhìn cô nói.
- Tôi không có tiền. Tôi chỉ có tấm thân này thôi, em có lấy không?
Tuệ Nhi sững sờ.
Anh ấy rất rất đẹp trai. Từ miệng người đẹp trai nói ra những câu đầy tính mê hoặc như thế này, cô phải chống đỡ như thế nào đây?
Ngay khi cả hai đang nhìn nhau đắm đuối, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh, giọng điệu có chút giễu cợt.
- Tuệ Nhi, sao chị lại quên mối quan hệ với anh Nguyên nhanh như vậy? Anh Nguyên thường nói với tôi rằng, anh ấy thực sự rất nhớ niềm kỹ thuật trên giường của chị. Nhưng tại sao nhanh như vậy chị lại đến bên Lưu tổng rồi? Tôi biết chị chắc chắn là đang lừa dối Lưu tổng để cứu lấy mạng mình đúng không?”
Lại quay sang Lưu Vĩnh Thuỵ, Diệp Chi dùng thái độ chân thành nói với anh.
- Lưu tổng, xin anh hãy để Tuệ Nhi đi. Trong lòng cô ấy chỉ có Anh Nguyên thôi, cô ấy còn luôn khen kỹ năng của anh Nguyên với tôi đấy.
Tuệ Nhi không nói nên lời.
Con khốn này lại đòi ăn đòn đúng không?
Cô liếc sang Lưu Vĩnh Thụy, thấy mặt anh phủ một lớp sương.
Tuệ Nhi hiểu rằng không một người đàn ông nào có thể chịu được sự xúc phạm như vậy. Tuy nhiên, chỉ dựa vào một số vu khống vô căn cứ như vậy mà cô ta nghĩ rằng có thể bôi nhọ được cô sao? Vẫn còn non lắm Diệp Chi ạ.
Tuệ Nhi nhếch môi cười, kéo Lưu Vĩnh Thụy lại gần.
- Tôi cùng Dương Đình Nguyên thì có quan hệ gì chứ? Nhìn kỹ đi, đây là người tôi thích. Nhìn cái eo này, cái chân này…”
Bàn tay của Tuệ Nhi di chuyển từ vòng eo nhỏ nhắn của người đàn ông, xuống đến cặp đùi rắn chắc của anh ta. Cô hỏi.
- Dương Đình Nguyên có không?
Lưu Vĩnh Thụy sửng sốt.
Tuệ Nhi khinh bỉ nói.
- Không có đúng không? Vậy cô lấy đâu ra can đảm nói trong lòng tôi chỉ có Dương Đình Nguyên?
Ánh mắt sắc như dao liếc nhìn Diệp Chi, Tuệ Nhi tiếp tục buông ra lời nói sắc lẻm.
- Còn về kích thước và kỹ năng trên giường của Dương Đình Nguyên, bản thân cô có lẽ là người biết rõ hơn tôi chứ, đúng không? Cô nói là tôi luôn khen ngợi anh ta sao? Nhân tiện đây tôi cũng có một vài tấm ảnh vô tình chụp được, cô có muốn tôi giúp cô xem lại một chút để triệu hồi lại chút trí nhớ trong cái não tàn của cô không? Tìm xem có gì đáng để khen trong đó...
- Cô...
Mặt Diệp Chi tím tái. Quả thực, mỗi lần cô ta ở bên Dương Đình Nguyên, bao giờ anh cũng kết thúc trước khi cô kịp hưng phấn. Tuy nhiên, cô vẫn phải cố gắng rên rỉ để anh ấy không cảm thấy mình vô dụng. Nghĩ đến đây, ánh mắt cô ta nhìn Lưu Vĩnh Thụy dáng người cao thẳng, hai mắt đều muốn bốc lửa,...
- Cất cái ánh mắt thèm thuồng ấy đi. Đừng nhìn chằm chằm vào người đàn ông của tôi. Cẩn thận tôi móc mắt cô ra cho chó ăn đấy.
Tuệ Nhi tiếp tục ôm chặt Lưu Vĩnh Thụy nhìn Diệp Chi, ném cho cô ta một cái nhìn cảnh cáo.
- Đừng nói với tôi là cô đang ghen tị vì tôi có thể ở cùng với Vĩnh Thuỵ nên cô cố tình đến đây nói những lời đấy, nhằm chia rẽ chúng tôi đấy nhé? Cô thực sự dám mơ về người đàn ông của tôi sao?
Diệp Chi tức giận đến mức không thể chịu đựng được nữa. Cô ta nói.
- Lưu tổng, nhìn cô ta thật khiếm nhã. Có một người như cô ta ở bên cạnh, thật sự là hạ thấp phẩm giá của anh đấy.
Lưu Vĩnh Thụy nãy giờ vẫn im lặng nhìn con mèo nhỏ của mình xù lông, miệng luôn mỉm cười dịu dàng, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi gương mặt và những hành động của Tuệ Nhi. Lúc này mới ngước mắt lên nhìn Diệp Chi nói.
- Người phụ nữ của tôi có như thế nào đi nữa thì cũng có liên quan gì tới cô?
Diệp Chi không nói nên lời.
Tuệ Nhi tròn mắt. Lưu Vĩnh Thụy thật sự quá nể mặt cô rồi.
Diệp Chi vẫn không tin nói.
- Lưu tổng, anh… anh tin lời cô ta thật sao? Anh chưa từng nghe những tin đồn trước giờ của cô ta à?
Ai cũng biết Tuệ Nhi sẵn sàng chết vì Dương Đình Nguyên.
Lưu Vĩnh Thụy mặt không chút thay đổi nhìn cô ta hỏi.
- Lời tôi nói cô cảm thấy không đáng tin sao?
- Dĩ...dĩ nhiên.... là... không.
Diệp Chi run rẩy dưới cái nhìn của Lưu Vĩnh Thuỵ. Cô ta biết răng bây giờ có nói gì đi nữa cũng khồn thể đạt được mục đích ly gián hai người họ của mình. Cô hung hăng lườm Tuệ Nhi.
- Tuệ Nhi, có một ngày tôi sẽ làm cho cô hiện nguyên hình.
Sau đó cô ta hậm hực rời đi.