- Phó giám đốc, cô có công việc của cô, tôi có công việc của tôi. Dự án tỷ đô của cô là do tôi mang về. Nên nhớ, nếu tôi rút lại hợp đồng đó, thì bản thiết kế của phòng các cô chỉ là một đống rác.
- Cô...
Mặt Amy đỏ dần lên, cô ta đột nhiên lớn tiếng nói, như thể muốn cho cả công ty đều phải nghe những lời cô ta nói vậy.
- Lâm Tuệ Nhi, cô nghĩ là cô vẫn còn có thể dựa vào Lưu tổng được sao? Cả công ty này bây giờ đều biết, cô bị Lưu tổng đá rồi, không cần phải ở đây chống cự làm gì, chỉ làm cho cô trông thê thảm hơn thôi. Bây giờ cô ở đây cô chẳng khác gì một đống rác cần phải đổ đi, không hơn không kém. Nếu cô chịu nghe lời tôi. Có khi tôi sẽ ra tay giúp cô giữ được vị trí...lao công đấy.
Tuệ Nhi đang định lên tiếng đáp trả lại Amy, thì một giọng nói trầm ổn vang lên.
- Chuyện gì vậy? Ai phải làm lao công? Các cô không cần làm việc nữa à?
Giọng nói này làm cả người Tuệ Nhi cứng ngắt. Lưu Vĩnh Thụy từ phía sau bước đến đứng bên cạnh Tuệ Nhi, gương mặt anh lạnh lùng nhìn sang cô, thần sắc có chút không tốt. Mấy ngày nay anh không gặp được cô, nếu không vô tình đi ngang qua đây bắt gặp cô đang tranh cãi với đám người này. Thì không biết cô lại còn trốn anh đến bao giờ. Anh đứng bên cạnh đã được một lúc, mà đến nhìn anh, cô cũng không thèm nhìn sang anh lấy một cái. Khó chịu thật đấy.
Hồi lâu mắt Lưu Vĩnh Thuỵ mới chịu rời khỏi Tuệ Nhi, anh liếc nhìn những người xung quanh, sau đó dừng lại ở Amy. Anh lên tiếng.
- Amy.
Amy bị gọi tên thì sắc mặt tái nhợt, vội vàng đáp.
- Vâng, Lưu tổng.
- Tôi cho cô hai ngày để hoàn thành bản thiết kế của dự án Vạn Thành. Đừng làm tôi thất vọng.
Hai ngày...hoàn thành xong bản thiết kế sao? Với một bản thiết kế nhỏ thì may ra có thể hoàn thành được, còn dự án Vạn Thành này... làm sao có thể làm xong trong hai ngày được chứ. Nói như vậy khác gì bắt phòng thiết kế bọn cô phải làm ngày làm đêm. Thật không muốn phải tăng ca thêm một chút nào nữa.
Dù không hài lòng nhưng Amy vẫn phải đồng ý.
Tuệ Nhi từ nãy đến giờ không nói gì, lúc này bị Lưu Vĩnh Thụy nắm tay kéo đi trước ánh mắt thất kinh của mọi người, cô muốn vùng ra nhưng anh nắm rất chặt, nên đành phải theo anh rời đi.
- Là sao vậy? Trợ lý Lâm vẫn còn là trợ lý Lâm sao...Ý tôi là...cô ấy vẫn còn được sếp tổng quan tâm sao?
- Hình như là vậy...
- Không biết lúc nãy cô ấy có nghe thấy tôi nói gì không...
Amy mặt mày nhăn nhó, đập mạnh lên bàn, quát.
- Làm việc đi...Nhiều chuyện cái gì? Muốn nghỉ việc không?
Nói rồi cô ta đùng đùng nện mạnh gót giày vào lại văn phòng của mình. Mọi người nhún nhún vai trở lại làm việc.
Lưu Tư Thần đứng phía sau cửa sổ, theo dõi hết một màn này nhưng không ra mặt. Đến lúc Lưu Vĩnh Thụy rời đi, gương mặt hắn trở nên u ám.
Nếu thực sự Lưu Vĩnh Thụy thắng thầu, Lão già kia sẽ coi trọng anh hơn, thế thì địa vị của hắn chắc chắn sẽ thê thảm hơn cả con chó lão già ấy nuôi nữa.
"Không, mình phải làm gì đó."
Hắn nghiến răng suy nghĩ một lúc. Sau đó lặng lẽ bước vào văn phòng của Amy.
Trong phòng, hắn nhẹ nhàng ôm lấy eo Amy từ phía sau, thủ thỉ vào tai cô ta những lời đường mật.
- Em yêu, anh trai của anh quá vô tâm. Làm sao lại giao quá nhiều việc cho em như vậy chứ. Thế thì thời gian đâu mà nghỉ ngơi.
Cơ thể Amy mềm nhũn sau khi được Lưu Tư Thần ôm ấp, cô ta lập tức lộ ra vẻ mặt ủy khuất.
- Đúng rồi. Rõ ràng là Lưu tổng đang làm khó em. Anh hãy làm chủ cho em đi.
Lưu Tư Thần khẽ siết vòng tay, hôn vào vành tai Amy thì thầm nói.
- Hãy làm mọi việc theo tốc độ mà em muốn. Không cần phải vội vàng như anh ấy nói đâu.
Amy nghe vậy mỉm cười ngọt ngào, quay lại ôm cổ Lưu Tư Thần nhón chân hôn lên môi hắn một cái rồi nói.
- Đúng vậy, không gấp nữa. Vẫn là anh yêu em nhất.
Sau đó thì bọn họ lao vào nhau mà ngấu nghiến ngay tại văn phòng.
***
Hai ngày qua, Lưu Vĩnh Thuỵ vô cùng bận rộn với dự án Vạn Thành. Cả Tuệ Nhi cũng vậy, cô bị cuốn theo vòng quay công việc đến mức choáng váng.
Mọi người đều tất bật làm việc, rồi còn tăng ca với hi vọng có thể hoàn thành bảng đấu thầu trước thời hạn Lưu Vĩnh Thuỵ phân phó.
Sau bao nhiêu khó khăn vất vả, họ gần như đã hoàn thành hồ sơ đấu thầu. Tất cả chỉ còn chờ bản thiết kế của Amy nữa rồi lên ngân sách chi phí nữa là hoàn thiện.
Thế nhưng khi Amy gửi một vài bản thảo đến cho Lưu Vĩnh Thuỵ thì không có cái nào dùng được. Tiến độ bị chậm lại khiến mọi người không ngừng phàn nàn.
Tuệ Nhi liếc nhìn qua bản thiết kế, cô biết là Amy chỉ làm cho có mà thôi. Cô ta đem bản thảo đi sửa rồi đem lại cho Lưu Vĩnh Thuỵ duyệt, nhưng dường như lại chẳng có thay đổi gì mấy. Cô ta không hề để bất cứ yêu cầu nào của anh vào trong bản thảo.
Sau vài ngày tăng ca mệt mỏi, dường như ai cũng nhớ đến chiếc giường thoải mái ở nhà. Nhưng vì cô ả này mà mọi người vẫn chưa được thực hiện cái mong mỏi nhỏ nhoi ấy. Tuệ Nhi thật sự rất chướng mắt. Cô nhớ lại tình tiết trong sách và nói với Amy.
- Amy, Lưu tổng đã nhấn mạnh với cô bao nhiêu lần là phong cách của thiết kế này phải đơn giản và dễ hiểu nhưng cũng không kém phần trang trọng. Tại sao những bản thiết kế này của cô lại cầu kỳ và hào nhoáng như vậy?
Amy cảm thấy hơi chột dạ, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà đáp trả lại Tuệ Nhi.
- Gì cơ? Trợ lý Lâm... Nếu cô giỏi thiết kế như vậy thì tại sao cô không đến phòng thiết kế để làm đi. Để xem cô có thể vẽ ra được những dự thảo nào làm hài lòng Lưu tổng không.
Tuệ Nhi thật sự rất muốn dự án đấu thầu này sớm hoàn thành để mọi người được nghỉ ngơi sau gần nửa tháng tăng ca vất vả. Nhưng Amy đã không biết điều như vậy thì cô cũng không ngại mà dạy thêm cho cô ta một bài học.
- Cám ơn cô Amy đây đã khen ngợi tôi. Vì cô đã coi trọng tôi như thế thì tôi sẽ cho cô một vài gợi ý. Điều đầu tiên, tôi muốn nói với cô đây là quy hoạch thành phố, chứ không phải là một tác phẩm nghệ thuật. Những đồ trang trí nhàm chán này nên được loại bỏ. Ở đây cũng nên có cây xanh. Nơi này nên là thư viện, còn bệnh viện đặt ở đây sẽ thuận tiện hơn...
Tuệ Nhi dựa vào bản vẽ cô đã đọc trong nguyên tác để chỉ ra các lỗi của Amy. Sau đó cô chốt hạ một câu không chừa cho Amy một chút mặt mũi nào.
- Cô thậm chí còn không có lấy những kiến thức cơ bản này. Làm thế nào mà cô leo lên được chiếc ghế Phó giám đốc vậy?