Lưu Vĩnh Thụy đang xem lại hợp đồng mà Tuệ Nhi và Hạ Cảnh Thiên vừa bàn bạc xong. Bản hợp đồng vô cùng chi tiết, anh gật gật đầu không tiếc lời tán dương Tuệ Nhi.
- Em làm tốt lắm.
Tuệ Nhi mỉm cười, nửa đùa nửa thật nói.
- Thế phải thưởng hậu hĩnh cho em đấy nhé.
- Được thôi. Trước khi nhận thưởng, hãy đi theo anh đến nơi này.
Lưu Vĩnh Thụy đưa lịch trình cho Tuệ Nhi. Cô cầm lên xem có chút ngạc nhiên nói.
- Thị trưởng Hạ mời anh ăn tối sao?
- Ừ. Em về chuẩn bị một chút. 6 giờ tối sẽ đi cùng anh.
Lưu Vĩnh Thụy miệng nói nhưng đầu lại không ngẩng lên, anh đang xem gì đó trên máy tính. Có vẻ như rất bận.
Tuệ Nhi cũng không nói thêm gì nữa. Cô đang nghĩ xem rốt cuộc thị trưởng Hạ mời cơm Vĩnh Thụy là có mục đích gì.
***
Đúng giờ hẹn, Lưu Vĩnh Thụy cùng Tuệ Nhi và Tôn Phi đến khách sạn Royal.
Khách sạn này được bài trí theo phong cách Châu Âu, đơn giản mà sang trọng.
Khi họ vừa bước vào khách sạn thì được nhân viên phục vụ ra chào đón và dẫn đến phòng riêng đã đặt trước.
Căn phòng thoang thoảng mùi hương hoa lan dịu nhẹ, có một cô gái đang ngồi bên trong nhàn nhã thưởng trà, phong thái cực kỳ tao nhã.
Cô gái một thân y phục xanh nhạt, mái tóc dài xoăn nhẹ, được vén gọn gàng ra sau lưng. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt long lanh thơ ngây khiến người nhìn một lần sẽ không khỏi vấn vương trong lòng.
Vừa nhìn thấy đám người Lưu Vĩnh Thụy bước vào, cô gái liền đứng dậy, nở một nụ cười như hoa như ngọc. Nhưng hình như nụ cười ấy chỉ dành cho một mình Lưu Vĩnh Thụy thì phải. Cô gái làm như không thấy hai người Tuệ Nhi và Tôn Phi, thể hiện qua việc cô chỉ đến chào Lưu Vĩnh Thụy.
- Lưu tổng, anh đến rồi.
Tuệ Nhi trong lòng khó chịu, ngay lập tức liếc mắt nhìn Lưu Vĩnh Thụy. Thấy anh vẫn bình tĩnh, cô mới nhíu mày nhìn đến cô gái một lần nữa.
Tôn Phi phía sau đi lên làm nhiệm vụ của mình. Cô giới thiệu.
- Lưu tổng, đây là con gái của thị trưởng Hạ, cô Hạ Cảnh Thư.
Rồi quay sang Hạ Cảnh Thư, Tôn Phi tiếp tục giới thiệu lại.
- Cô Hạ, như cô đã biết, đây là Lưu tổng của Lưu thị chúng tôi và cô Lâm đây là trợ lý riêng của anh ấy.
Hạ Cảnh Thư nhìn thoáng qua Tuệ Nhi, song cũng không để cô vào mắt. Tiếp tục bắt chuyện với Lưu Vĩnh Thụy.
- Lưu tổng, thật xin lỗi. Ba tôi đột nhiên có việc gấp cần phải giải quyết, nên ông đã cử tôi đến đây thay mặt ông ấy tiếp đãi anh. Mời các vị vào trong ngồi.
Hạ Cảnh Thư bước về phía trước, trực tiếp phớt lờ Tuệ Nhi và Tôn Phi mà ôm lấy tay Lưu Vĩnh Thụy, dẫn anh đến ngồi cạnh chỗ ngồi của mình.
Tuệ Nhi khó chịu ra mặt, trong lòng lập tức dâng lên một làn sóng bất mãn, nhưng cô vẫn cố nhịn xuống mà đến ngồi cạnh phía bên kia của Lưu Vĩnh Thụy.
Khi mọi người đã ngồi yên vị, Hạ Cảnh Thư rót một ly rượu đưa đến trước mặt anh, cười ngọt ngào nói.
- Lưu tổng, tôi đã nghe kể rất nhiều về anh. Từ lâu tôi đã muốn gặp anh rồi. Hôm nay thật vinh hạnh, cuối cùng tôi cũng có được cơ hội này.
Lưu Vĩnh Thụy cầm lấy ly rượu, lịch sự trả lời.
- Cô Hạ, hôm nay chúng tôi đến đây là để bàn công việc với thị trưởng Hạ. Nếu hôm nay ông ấy bận việc thì chúng tôi sẽ xin phép không làm phiền nữa.
Nói xong, anh uống hết ly rượu, sau đó đứng dậy muốn rời đi.
Hạ Cảnh Thư thấy thế vội vã lên tiếng.
- Lưu tổng, chẳng lẽ không thể cùng tôi ăn một bữa cơm được sao?
Lưu Vĩnh Thụy khựng lại một chút, Hạ Cảnh Thư liền đi đến trước mặt anh, nắm lấy tay anh nói tiếp.
- Anh có thể nể mặt bố tôi, ở lại dùng cơm được không?
Tuệ Nhi nhìn thấy cảnh này, lửa giận trong lòng bốc lên. Cô trực tiếp bước qua phía còn lại nắm tay Lưu Vĩnh Thụy kéo qua chỗ khác.
Mắt Lưu Vĩnh Thụy ánh lên tia thú vị nhìn Tuệ Nhi, cũng không có ý phản kháng.
- Tất nhiên chúng tôi sẽ không từ chối dùng cơm với cô Hạ đây. Đó là vinh dự của chúng tôi.
Tuệ Nhi ấn Lưu Vĩnh Thụy ngồi xuống, sau đó cầm chai rượu, trực tiếp rót ra.
- Nhưng làm sao có thể phiền cô Hạ rót rượu được. Tôi là trợ lý riêng của Lưu tổng, việc này là của tôi.
Khi nói ra câu "việc này là của tôi", cô nhìn thẳng Lưu Vĩnh Thụy mà nói. Sau đó đưa ly rượu cho anh.
- Lưu tổng, mời.
Lưu Vĩnh Thụy mỉm cười, ánh mắt si mê nhìn Tuệ Nhi.
Hạ Cảnh Thư sửng sốt nhìn Tuệ Nhi cướp người, rồi nhìn đến ánh mắt của Lưu Vĩnh Thụy. Cô bất giác hỏi.
- Lưu tổng, đây là ai?
Lưu Vĩnh Thụy phớt lờ câu hỏi của Hạ Cảnh Thư, anh chăm chú nhìn Tuệ Nhi không chớp mắt, ý cười trong mắt không thể che giấu được.
Tuệ Nhi cũng nhìn lại anh, ánh mắt mang ý tứ cảnh cáo.
- Lưu tổng, rượu tôi rót, anh không muốn uống à?
Hạ Cảnh Thư bị Lưu Vĩnh Thụy cho ăn bơ nguyên trái sớm đã mắc nghẹn, khuôn mặt xinh đẹp trở nên xám xịt lại. Nhưng cô ta vẫn cố gắng nở một nụ cười bước tới cạnh anh, muốn anh để ý đến mình liền lớn tiếng hỏi.
- Lưu tổng, đây là trợ lý riêng của anh sao? Đúng như lời anh Cảnh Thiên nói. Cô ta quá độc đoán. Làm sao có thể nói những lời như thế với cấp trên của mình chứ.
Lời cô ta nói dường như những người trong phòng đều không nghe thấy thì phải. Không ai lên tiếng trả lời cô ta cả. Nụ cười của cô ta dần trở nên cứng ngắt.
Tôn Phi bên cạnh thật không biết phải làm sao. Cô cứ nghĩ chuyến đi này là đi bàn chuyện làm ăn kinh doanh. Ai mà ngờ được... tự nhiên lại trở thành cuộc tranh chấp tình yêu giữa Lưu tổng và hai cô gái như thế này chứ.
Ánh mắt Lưu Vĩnh Thụy vẫn chưa từng rời khỏi Tuệ Nhi, sủng nịnh nói.
- Tôi uống...Tôi sẽ uống bất cứ thứ gì em rót.
Nói rồi anh nâng ly rượu lên chạm nhẹ vào ly của Tuệ Nhi rồi ngửa cổ uống sạch.
Tuệ Nhi cười tươi rói, thản nhiên rót thêm một ly nữa cho anh.
- Lưu tổng đã nói như vậy thì chúng ta hãy uống thêm một ly nữa nhé!