Tuệ Nhi nhàn nhạt buông ra từng chữ khiến cho Lưu Vĩnh Thụy và Dương Đình Nguyên đều sửng sốt.
Diệp Chi gào lên, bàn tay cầm điện thoại run run.
- Tuệ Nhi, cô muốn giết anh Nguyên sao? Tôi đang phát trực tiếp, cả nước đang nhìn cô đấy...
- Tất nhiên tôi biết chúng ta đang được phát sóng trực tiếp.
Tuệ Nhi nhếch môi, đưa tay nhéo má Dương Đình Nguyên, kéo anh ta hướng về phía camera, cười nhạt.
- Vì vậy tôi muốn cho mọi người thấy rõ một điều là chính giám đốc Dương đã dụ dỗ tôi, khiến tôi phản bội Lưu Tổng. Anh ta bắt tôi đánh cắp hồ sơ đấu thầu của Tập đoàn Lưu Thị đem về cho anh ta… ”
Cư dân mạng choáng váng.
Diệp Chi vô cùng tức giận. Cô ta hét lên.
- Cô đừng vu khống. Các tài liệu cô đem về rõ ràng là bằng chứng về hoạt động rửa tiền của Tập đoàn Lưu Thị. Bây giờ cô lại muốn bao che cho Lưu Vĩnh Thụy sao?
- Làm thế nào Lưu Tổng của tôi có thể phạm tội chứ?
Tuệ Nhi cong môi hỏi.
- Là chứng cứ phạm tội hay hồ sơ đấu thầu? Cô đã tự mình xem qua chưa?
Đây là bước xoay chuyển tình thế mà cô đã nghĩ đến. Mọi người trong tiểu thuyết đều cho rằng Tuệ Nhi đã đánh cắp bằng chứng về âm mưu rửa tiền của Tập đoàn Lưu Thị. Tuy nhiên, Tuệ Nhi trong nguyên tác đã quá ngu ngốc. Thay vì đánh cắp bằng chứng, thì cô ta lại đánh cắp một loạt các tài liệu khác. Tài liệu mà cô đưa cho Dương Đình Nguyên cuối cùng lại là hồ sơ đấu thầu cho một dự án bí mật của Tập đoàn Lưu Thị.
Sau đó, nhờ hồ sơ đấu thầu này, Dương Đình Nguyên đã nhận được một số tiền cổ tức lớn, nhờ đó mà anh ta một bước lên mây, trở nên có tiếng tăm, có quyền thế.
Tuy nhiên, hiện tại lại không có ai tin Tuệ Nhi.
Diệp Chi cười khẩy.
- Mày muốn dùng thủ đoạn này để lấy lại bằng chứng à? Không thể nào. Tao sẽ trực tiếp giao chứng cứ cho cảnh sát.
Cư dân mạng đồng loạt lên tiếng.
- Đúng! Chúng tôi ngay lập tức gọi cảnh sát giúp cô.
- Gọi cảnh sát? Cô chắc chứ? Nhưng tôi hơi tò mò. Nếu tài liệu kia thực sự là tài liệu đấu thầu thì khi cảnh sát đến đây, họ sẽ bắt ai đây nhỉ? Kẻ trộm dự án - Giám đốc Dương, hay chủ sở hữu - Lưu Tổng?
Tuệ Nhi nhún vai cười trước camera. Cô cao giọng nói.
- Mọi người, nhanh lên và gọi cảnh sát. Địa chỉ của chúng tôi là Khu 13 của Khu liên hợp Biệt thự X ở Thành phố B…”
Diệp Chi càng nghe càng thấy hoang mang. Cô ta không dám mạo hiểm. Tuệ Nhi chưa kịp nói hết địa chỉ, cô ta đã vội cắt sóng trực tiếp. Vẻ mặt vô cùng khó coi. Cô ta hỏi.
- Tuệ Nhi, mày điên à?
Tuệ Nhi liếc nhìn Lưu Vĩnh Thụy. Đôi mắt anh ta tối sầm lại. Anh không hiểu cô đang cố làm gì.
- Làm sao có thể gọi là điên? Cái này tìm lại công lý.
Tuệ Nhi dùng dao găm nâng cằm Dương Đình Nguyên lên nói:
- Giám đốc Dương, anh muốn giữ mạng hay giữ bộ hồ sơ đó?
Dương Đình Nguyên trừng đôi mắt căm phẫn nhìn cô, không nói lời nào.
Ngược lại, Diệp Chi hít một hơi thật sâu, thay đổi thái độ hạ giọng nói.
- Tuệ Nhi, em biết mấy ngày nay chị làm người yêu của Lưu Vĩnh Thụy rất vất vả, nhưng không thể vì thế mà hận Anh Nguyên được. Chị không thể đổi trắng thay đen, cố tình biến bằng chứng thành tài liệu đấu thầu…
- Tôi nói có gì sai?
Tuệ Nhi trực tiếp ngắt lời cô ta.
- Lưu tổng vừa đẹp trai lại giàu có. Ở bên anh ấy tôi không thấy có gì là vất vả cả. Chẳng qua thể hiện ra như thế là để đánh lừa các người thôi. Vậy nên…"
Tuệ Nhi ánh mắt thâm tình nhìn sang Lưu Vĩnh Thụy nói.
- Nên tôi đã yêu Lưu Tổng rồi. Tôi không có lý do lấy cắp bất kỳ thứ gì có thể gây bất lợi cho anh ấy để đưa cho các người.
Lưu Vĩnh Thụy không nói nên lời.
Chỉ mới hai giờ kể từ lần cuối anh nhìn thấy người phụ nữ này. Làm thế nào mà cô ấy lại thay đổi nhiều như vậy?
Diệp Chi càng khó chấp nhận câu nói của cô. Cô ta gắt gỏng.
- Tôi không tin. Cô có thể sẵn sàng bỏ cả mạng sống của mình vì Anh Nguyên cơ mà. Không thể nào trong một thời gian ngắn đã yêu Lưu Vĩnh Thuỵ.
Tuệ Nhi nhếch môi.
- Không diễn một màn tình cảm sâu đậm với tên đàn ông này thì làm sao tôi vạch trần được bản chất thật của hắn chứ.
Cô ra hiệu cho hai vệ sĩ khống chế Dương Đình Nguyên, mỉm cười đi về phía Lưu Vĩnh Thụy. Cô nắm lấy eo anh, nâng đầu anh lên và nói.
- Anh yêu, anh có hài lòng với kỹ năng diễn xuất của em không?
Lưu Vĩnh Thụy nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt, vẻ mặt âm trầm. Trong trí nhớ của anh, bất cứ khi nào cô đến gần anh, cô đều sẽ run rẩy không kiểm soát được, tay chân luống cuống. Nhưng lần này thần thái của cô hoàn toàn khác, cô lại chủ động đến gần anh. Trong lòng Lưu Vĩnh Thuỵ có vô vàng thắc mắc, nhưng vẻ mặt lại không biểu lộ ra cảm xúc gì.
Anh lặng lẽ quan sát cô, liếc thấy một đốm đỏ tươi vô cùng chói mắt trên vai cô. Gương mặt tái nhợt vì mất nhiều máu nhưng ánh mắt lại vô cùng sáng ngời và tự tin. Ánh mắt sáng đến mức khiến người đối diện không tự chủ được, tim đập thình thịch.
Những ngón tay cô đang chơi đùa quanh lưng dưới của anh. Lưu Vĩnh Thụy trong lòng rung động hồi lâu. Anh cong môi và nói.
- Hơi vừa ý.