- Còn chi phí khám bệnh thì sao? Chẳng lẽ mày thực sự muốn phủi sạch trách nhiệm với bà lão ấy à? Mày đã nghèo nhân cách, còn nghèo luôn cả tiền như vậy sao?
- Được rồi.. Tôi trả... Tôi trả là được chứ gì.
Cô ta gấp như bị tào tháo ghé thăm, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đây nên vội vội vàng vàng rút ra một tấm thẻ trong túi ném về phía Tuệ Nhi, Tuệ Nhi vững vàng bắt được tấm thẻ. Sau đó đưa cho bà lão, nói.
- Đây là phí khám bệnh của bà. Bà hãy đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe cho an tâm bà nhé!
Diệp Chi chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy cảnh tượng này. Đột nhiên cảm thấy thật chướng mắt, trước khi đi cô ta còn quay lại đá đểu Tuệ Nhi một câu.
- Cô đừng đi khắp nơi tỏ ra là mình tốt bụng như vậy nữa. Làm vậy rồi có được cái gì không? Bà ta cũng không thể làm gì để trả ơn cho cô.
Nói xong thì dẫn đầu dạt đám đông ra rồi bỏ đi cùng người của mình.
Bà lão không để tâm lời của Diệp Chi, bà cảm kích nhìn Tuệ Nhi, rồi ánh mắt lướt dần từ đầu đến chân cô, như là đang đánh giá. Bỗng tầm mắt bà dừng lại ở tập hồ sơ trên tay của Tuệ Nhi.
- Cháu gái, cháu cũng đến đây để lập quy hoạch thành phố à?
Tuệ Nhi có hơi ngạc nhiên khi thấy bà lão hỏi đến chuyện này, nhưng rất nhanh cô cũng lễ phép trả lời.
- Vâng, cháu đến đây để khảo sát vùng đất này một chút ạ.
Bà lão hơi do dự một chút, rồi bà tiến đến nắm lấy hai tay của Tuệ Nhi, bà nói.
- Cháu ơi, nếu cháu muốn quy hoạch khu vực này, cháu có thể bảo tồn dãy nhà cũ này trong bản thiết kế của cháu có được không?
Tuệ Nhi sửng sốt nhìn bà lão rồi nhìn đến dãy nhà cũ này. Cô cảm thấy khó hiểu. Tại sao bà lão lại muốn giữ lại dãy nhà cũ kỹ này chứ?
Ánh mắt bà lão ngập tràn cảm xúc phức tạp. Bà lão cũng không đợi cô lên tiếng hỏi, bà đã trả lời luôn thắc mắc trong lòng cô.
- Dãy nhà cũ này đã chứng kiến rất nhiều thế hệ người dân ở đây lớn lên, trưởng thành và phát triển. Người có thể đổi thay, nhưng dãy nhà này, cả trăm năm nay vẫn sừng sững kiên cố như vậy, không mục nát, không tồi tàn đi bao nhiêu. Nơi đây đã lưu giữ rất nhiều kỷ niệm của chúng tôi. Thật sự tôi và mọi người ở đây đều không nỡ nhìn nó bị phá hủy đi như vậy. Rất mong cháu có thể giữ lại và bảo tồn được nó.
Tuệ Nhi lúc này đã gỡ bỏ được những thắc mắc trong lòng, nhìn gương mặt phúc hậu của bà lão, từng nếp nhăn đều thể hiện cho những năm tháng thăng trầm của một đời người. Quả thật, có những thứ chúng ta muốn quên đi, nhưng cũng có những điều chúng ta muốn lưu giữ mãi mãi...đó chính là những kỷ niệm, những hồi ức khó quên của tuổi trẻ, của thanh xuân. Ví như có rất nhiều chuyến đi, rất có thể ta sẽ quên mất một trong số những chuyến đi đó ta đã đi với ai, đã làm những gì. Nhưng nếu ta một lần nữa đến tại nơi đó, hồi ức sẽ tự nhiên kéo về một cách thật nguyên vẹn, cảm xúc lại trở nên đong đầy...
Tình cảm bà lão dành cho nơi này hẳn là lớn lắm. Nhưng cô cũng không thể hứa với bà được. Vì nếu giữ lại nơi này trong bản thiết kế, chỉ e rằng Lưu thị rất khó có khả năng trúng thầu dự án này. Sau khi cân nhắc một chút, cô nói với bà lão.
- Cháu hiểu rồi. Cháu sẽ cố gắng lên ý tưởng để giữ lại tòa nhà này, nhưng bà cũng đừng hi vọng quá lớn ở cháu...
Bà lão hơi kinh ngạc nhìn cô.
- Cháu nói thật sao?
- Vâng. Cháu sẽ cố gắng hết sức.
Nói xong cô cũng tận dụng đám đông vẫn còn đứng ở đấy, cô hỏi mọi người có muốn giữ lại tòa nhà này không. Thật bất ngờ, thực tế cho thấy rất nhiều người dân, chắc cũng 3/4 số người ở đây biểu quyết giữ lại.
Cô đã có cảm hứng cho bản thiết kế mới rồi. Đảm bảo sẽ không còn đụng hành với Amy nữa. Tuy có một chút rủi ro, nhưng nó lại là một sự khác biệt đặc trưng của bản thiết kế.
Bà cụ thấy Tuệ Nhi đi hỏi từng người thì mỉm cười, đợi cô khảo sát xong xuôi, bà mới nói.
- Ta thật sự không ngờ cháu lại quan tâm đến lời thỉnh cầu của ta... Cháu gái thật tốt bụng. Cháu yên tâm, ông trời sẽ không phụ người có lòng. Cháu cứ sống tốt như vậy nhất định sẽ gặp rất nhiều may mắn.
Trong lòng Tuệ Nhi đột nhiên có một dòng cảm xúc thật lạ lẫm.
Cô chưa bao giờ được người khác khen là tốt bụng.
Thì ra khi làm việc tốt và được người ta thừa nhận sẽ có loại cảm xúc này. Cũng không tệ nhỉ.
Tâm trạng cô trở nên vui vẻ, cô cười thật tươi với bà lão.
Sau khi căn dặn bà lão nhất định phải đến bệnh viện để kiểm tra xong, thì Tuệ Nhi cũng chào tạm biệt bà rồi rời đi. Lúc này có một người đàn ông trung niên bước đến bên cạnh bà lão nhỏ giọng hỏi.
- Lão phu nhân, vừa rồi có phải có người gây sự với bà phải không? Thật xin lỗi, lúc nãy tôi không nên để bà ngồi ở đây một mình. Tôi nghe nói đó là tiểu thư nhà họ Tô. Tôi sẽ lập tức báo thiếu gia, bắt cả nhà họ Tô quỳ xuống xin lỗi bà.
Bà lão xua tay nói.
- Không cần, tôi không sao. Tôi chỉ muốn đến đây để nhìn lại nơi mình lớn lên thôi. Tôi sẽ tự nói với con trai tôi. Về dự án của Vạn Thành, hãy tập hợp các hồ sơ đấu thầu lại cho tôi.
- Vâng, thưa bà.
Nói xong, người đàn ông cung kính đỡ bà lão bước đi về phía một chiếc ô tô đắt tiền đậu gần đó.