Tôn Phi ghé sát vào Tuệ Nhi nhỏ giọng giới thiệu.
- Từ trái qua phải là Hạ tổng, Vương tổng và Trần tổng.
Tuệ Nhi không cần biết danh xưng thế nào, cô mặc định trong đầu từ trái qua: một tên lùn béo, một tên mắt lươn và một tên đầu hói.
Cánh cửa vừa mở ra, ba vị CEO cùng quay mặt lại nhìn, nhưng họ không nhìn thấy Lưu Vĩnh Thuỵ đâu, mà chỉ thấy có 2 người phụ nữ bước vào thì sắc mặt đã lạnh đi vài phần.
Tên hói là người lên tiếng trước.
- Lưu tổng thật kiêu ngạo. Lần đầu hợp tác lại không xuất hiện mà để một người phụ nữ và một trợ lý bình thường đến như thế này, có phải là quá coi thường ba người chúng tôi rồi không?
Tôn Phi vội vàng bước đến cười xin lỗi và giải thích.
- Ba vị tổng giám đốc hiểu lầm rồi. Lưu tổng có việc gấp phải đi nên hôm nay không đến được. Tuy vậy anh ấy vẫn rất coi trọng ba vị, coi trọng hạng mục này, sợ lùi lại lịch hẹn thì đắc tội với ba vị nên đã sắp xếp để cô Lâm và tôi đến đây để giải thích ạ.
Tên hói cười khẩy nhưng cũng không vạch trần lời giải thích vụng về của Tôn Phi.
Tên mắt lươn từ đầu đến giờ cứ nhìn chằm chằm vào Tuệ Nhi, hắn ta dò hỏi.
- Cô Lâm đây là...?
Nụ cười của Tôn Phi trở nên cứng ngắt.
Tuệ Nhi thì ngược lại, cô hào phóng giới thiệu.
- Tôi là Lâm Tuệ Nhi, là trợ lý riêng của Lưu tổng.
Ba vị CEO nhìn nhau, lộ ra nụ cười mà tất cả đàn ông đều hiểu.
Tên béo lùn tay lắc lắc ly rượu trên tay nói với giọng bông đùa.
- Trợ lý riêng...là người hỗ trợ làm ấm giường nhỉ?!
Hai tên kia lập tức phá lên cười. Tôn Phi cúi mặt thầm than trong lòng.
Tuệ Nhi vờ như không nghe thấy tên béo chế giễu mình, trực tiếp kéo ghế ngồi xuống.
- Lưu tổng đã ủy thác cho tôi đến thương lượng cùng ba vị trong dự án lần này. Chúng ta bắt đầu vào công việc chứ?
Tên hói nhìn Tuệ Nhi chế nhạo.
- Cũng to mồm đấy. Cô có khả năng đảm nhận một dự án lớn như thế này sao?
- Mồm to hay không không quan trọng. Điều quan trọng chính là có chặt hay không thôi.
Tên mắt lươn gõ gõ bàn, nở một nụ cười khả ố nói.
Tuệ Nhi trên mặt vẫn treo nụ cười nhưng ánh mắt đã trở nên sắc lạnh.
- Các vị có muốn ăn tối trước khi chúng ta bàn về dự án không?
Tên béo lùn muốn làm khó Tuệ Nhi, hắn nói:
- Lưu tổng không thể đến, thiết nghĩ chúng tôi cũng phải được nghe một lời xin lỗi đường hoàng chứ nhỉ?
Tuệ Nhi nâng ly rượu trên tay lên nói.
- Tôi xin thay mặt anh ấy tạ lỗi với các vị.
- Đợi đã.
Tên mắt lươn lên tiếng ngăn cô lại, trên môi nở một nụ cười ác ý.
- Một ly lại muốn xin lỗi gộp ba chúng tôi sao? Cô cũng coi thường chúng tôi quá đấy. Muốn xin lỗi phải kính mỗi người ít nhất là ba ly.
Tuệ Nhi bất giác nhíu mày. Tên mắt lươn thấy sắc mặt của cô lập tức tỏ vẻ không vui nói.
- Cô không muốn kính rượu sao? Có vẻ như Lưu thị không có ý định xin lỗi chúng tôi một cách chân thành rồi.
Tên hói ra hiệu cho tên mắt lươn đừng làm mọi chuyện đi quá xa. Vì nói đi cũng phải nói lại, cô dù gì cũng là người phụ nữ của Lưu Vĩnh Thụy. Nếu làm quá lỡ chọc giận đến Lưu Vĩnh Thụy thì bọn họ cũng khó sống ở thành phố này.
Tên mắt lươn lại như không nhìn ra ám hiệu của tên hói. Hắn đã nghe về cái tên Lâm Tuệ Nhi trước đó đã từng bị Lưu Vĩnh Thụy đuổi ra khỏi công ty. Điều đó chứng minh anh ta không hề quan tâm đến cô trợ lý riêng này rồi. Cô ta chẳng qua chỉ là một món đồ chơi của Lưu Vĩnh Thụy. Hắn không việc gì phải sợ.
Tuệ Nhi nghe vậy cũng rất hào sảng ngẩng đầu kính đủ chín ly rượu để tỏ lòng thành.
Tuy nhiên, sau khi kính rượu xong, cô hết lần này đến lần khác đề cập đến chuyện hợp tác, nhưng lại bị ba tên giám đốc lờ đi, cố tình kiếm cớ rót rượu cho Tuệ Nhi. Tuệ Nhi vẫn rất kiên nhẫn kính rượu bọn họ. Một mình cô đã uống hết mấy chai rượu ngoại rồi.
Tôn Phi thấy thế thì kinh hãi. Mặc dù cô không thích Tuệ Nhi, nhưng cô ấy là người mà Lưu tổng đặc biệt dặn dò cô phải chăm sóc. Nếu có chuyện gì xảy ra với Tuệ Nhi, cô sẽ gặp rắc rối lớn. Vì thế, Tôn Phi khéo léo ngăn cản không cho Tuệ Nhi uống thêm nữa.
Điều này khiến ba vị CEO kia cảm thấy không vui.
Tuệ Nhi cũng biết Tôn Phi đang lo lắng điều gì, cô cũng không muốn uống thêm nữa. Cô nhận thấy bọn họ càng ngày càng không có thiện chí bàn chuyện làm ăn với cô.
Khi tên béo lùn tiếp tục rót rượu cho Tuệ Nhi. Thì...
"Xoảng"
Một tiếng ly vỡ tan tành vang lên trong căn phòng kín, cả căn phòng rơi vào sự im lặng nhất thời.
Tên béo lùn nhíu mày khi Tuệ Nhi bất ngờ đập mạnh ly rượu hắn vừa rót xuống sàn, hắn ta không hài lòng hỏi.
- Cô Lâm, cô đây là ý gì?
Tuệ Nhi vẫn bình tĩnh mỉm cười nói.
- Ba vị tổng giám đốc, rượu cũng đã cạn rồi, chúng ta nói chuyện hợp tác được rồi chứ?
Tên hói cười khẩy nhìn Tuệ Nhi, một tia gian tà hiện lên mắt hắn ta.
- Người xưa có câu: Giục tốc bất đạt. Trợ lý Lâm, cô nôn nóng gì chứ.
Tên mắt lươn bên cạnh xen vào, hắn còn cố tình đặt tay hắn lên tay Tuệ Nhi mỉm cười nói.
- Lưu tổng đã yêu cầu cô đến gặp chúng tôi, cô cũng nên hiểu ý của Lưu tổng. Đừng làm chuyện gì khiến Lưu tổng phải thất vọng.
Tuệ Nhi nhìn bàn tay hắn trên bàn. Một làn sóng tức giận đã bắt đầu cuồn cuộn trong mắt cô.
- Các vị nghĩ Lưu tổng là có ý gì?
Tên mắt lươn thấy Tuệ Nhi bắt đầu hiểu chuyện thì mạnh mẽ đặt tay lên vai cô, kéo cô về phía hắn. Giả vờ thần bí nói.
- Lại đây anh nói cho em nghe nhé!
Khóe miệng Tuệ Nhi từ từ cong lên. Cô cầm ly rượu trên bàn tạt thẳng vào mặt tên mắt lươn.
- Tuệ Nhi....Cô...
Tên mắt lươn bị bất ngờ lãnh trọn ly rượu thì tức giận hét lên.
- Tại sao cô dám.
Tuệ Nhi bình tĩnh ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, lạnh lùng liếc nhìn ba tên tổng giám đốc. Cô nói.
- Bây giờ chúng ta bàn về công việc được chưa?
Tên mắt lươn mặt đỏ bừng lên vì tức giận. Tên béo lùn và tên hói nhìn nhau.
- Tuệ Nhi, cô quá ngạo mạn rồi. Ngay cả Lưu Vĩnh Thụy có ở đây cũng phải nể mặt chúng tôi vài phần. Cô làm ra chuyện như vậy còn có mặt mũi nói chuyện hợp tác với chúng tôi sao?
Tôn Phi đứng bên cạnh như đóng băng tại chỗ từ lúc Tuệ Nhi đập ly rượu xuống sàn, đến giờ phút này, khi nghe các CEO lớn tiếng trách mắng Tuệ Nhi thì cô cũng bừng tỉnh. Cô nhận ra rằng Tuệ Nhi đã đắc tội với ba vị CEO lớn này rồi. Cô hoảng sợ chạy đến rối rít xin lỗi.
- Ba vị tổng giám đốc, thực xin lỗi, thực xin lỗi. Tuệ Nhi mới vào nhận việc chưa biết cách cư xử cho phải phép, mong các vị nể mặt Lưu tổng bỏ qua cho cô ấy một lần...
Nhưng câu trả lời của cô nhận được chỉ là...
- Không cần xin lỗi. Hợp đồng này chúng tôi không muốn ký, không muốn hợp tác cùng các người nữa.
Tuệ Nhi không vội. Cô nhẹ nhàng nói.
- Tôi cho ba vị 5 phút để cân nhắc lại quyết định. Tốt nhất đừng làm tôi thất vọng.
- Chết tiệt. Cô quá ngông cuồng rồi đấy.
Tên mắt lươn đã không còn kìm lại được cơn tức giận nữa. Hắn xông đến muốn cho Tuệ Nhi một bài học.