Lưu Tư Thần rắp tâm làm mọi cách để có thể dùng danh nghĩa của mình đấu thầu dự án Vạn Thành. Nhưng lời nói của Lưu Vĩnh Thụy như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt hắn, khiến hắn thẹn quá hóa giận. Hắn liền quay sang lão Lưu tính kế.
- Vĩnh Thụy, cậu đừng coi thường tôi. Ông ơi, ông đã hứa cho con tham gia vào dự án lần này, mà lời nói này cùa Vĩnh Thụy có ý coi thường con như thế khác nào cũng coi thường cả ông.
Thấy lão Lưu chỉ im lặng không nói gì. Hắn ta liền lớn tiếng chỉ trích.
- Tôi không ngờ nhà họ Lưu lại đối xử với tôi như vậy. Mẹ tôi không phải chết vì nhà họ Lưu các người sao? Các người đang dùng cách chèn ép tôi để đền ơn mẹ tôi đấy à?
- Đủ rồi.
Đột nhiên lão Lưu đứng dậy đập bàn hét. Sau đó cả người ông chợt run lên, ông ôm lấy ngực ngã lại xuống ghế, gương mặt tái nhợt.
- Ông nội.
Lưu Vĩnh Thụy đang muốn đến đỡ ông, nhưng Lưu Tư Thần lại lao tới trước, cố tình đẩy anh sang một bên, chạy lại đỡ lấy lão Lưu. Ánh mắt hắn đảo qua, lập lức quay lại quắc mắt nhìn Lưu Vĩnh Thụy, giọng gầm gừ ai oán.
- Lưu Vĩnh Thụy, cậu đã nhìn thấy gì chưa? Chính cậu là người làm cho ông nội tức giận đến mức này đấy.
Tuệ Nhi lúc này không nhìn được nữa. Cô bước lên trừng mắt với Lưu Tư Thần.
- Anh cút ra chỗ khác. Người nói nhiều nhất từ nãy đến giờ là anh đó. Đừng đóng vai nạn nhân nữa... Cút đi. Để tôi còn cứu người.
Nói xong cô bước đến cạnh Lưu Vĩnh Thụy, vỗ vỗ vai anh, trấn an sự lo lắng pha lẫn chút tức giận đang hiện rõ trên khuôn mặt anh, cô nói.
- Đừng lo lắng, có em ở đây, ông nội sẽ không sao đâu.
Rồi cô nhanh nhanh chóng chóng bước đến kéo mạnh Lưu Tư Thần ra, cô véo véo lão Lưu vài cái, thấy ông có phản ứng, cô liền ấn xuống vài huyệt đạo trên ngực và trong lòng bàn tay ông. Một lát sau, lão Lưu từ từ tỉnh dậy.
Người hầu đi cùng ông nhanh chóng đem thuốc đến cho ông uống, bấy giờ nhịp tim của ông mới dần trở lại trạng thái bình thường.
Lưu Vĩnh Thuỵ nhìn lão Lưu đã hồi phục trở lại thì thở ra một hơi, cơ mặt cũng theo đó mà giãn ra.
Nhưng khi nghĩ đến những lời của Lưu Tư Thần đã làm cho ông nội trở bệnh, ánh mắt anh híp lại, sắc bén liếc qua, không nói tiếng nào liền nhấc chân đi nhanh về phía Lưu Tư Thần tóm lấy cổ hắn, cả người sát khí nồng đậm. Một cú đấm như trời giáng xuống mặt Lưu Tư Thần.
Lưu Tư Thần bị đánh lăn bò xuống đất, mắt thấy sắc mặt như muốn giết người của Lưu Vĩnh Thụy đang lại gần thì hai chân run lẩy bẩy, sợ đến mức muốn tè ra quần, không đứng lên được. Hắn đưa mắt về phía lão Lưu cầu cứu.
- Ông nội... cứu con với...Vĩnh Thụy muốn giết con.
Lão Lưu tuy nhịp tim đã hồi phục nhưng giọng nói vẫn rất yếu ớt, nói chuyện như muốn hụt hơi. Ông lắc đầu khuyên Lưu Vĩnh Thụy.
- Vĩnh Thụy... dừng lại... đừng đánh nữa... Nó là em của con. Chúng ta là một gia đình, đừng đánh nhau nữa.
Rồi ông nhìn sang Lưu Tư Thần, khó nhọc nói.
- Nếu con muốn tự mình lập nghiệp, thì ta đồng ý. Hãy làm những điều con muốn.
Sự dung túng của lão Lưu đối với Lưu Tư Thần đều đã thể hiện rõ trong câu nói này. Ông là vì ơn nghĩa với Ái Thi. Cái chết của cô luôn là nỗi ám ảnh trong lòng ông. Vì vậy, ông muốn bù đắp cho đứa con trai duy nhất này của cô, nâng đỡ nó bằng tất cả những gì ông có. Để một mai khi ông lìa xa dương thế, xuống suối vàng cũng còn mặt mũi để gặp lại cô. Ân nhân cứu mạng của ông.
***
Tin tức Lưu Tư Thần sẽ dẫn dắt đội của mình về công ty chi nhánh tham gia dự án đấu thầu lan truyền như cháy rừng. Tin tức này gây nên một làn sóng chấn động lớn đối với tập đoàn Lưu thị.
Trong khi những người của tập đoàn Lưu thị đang dao động, tụm năm tụm ba bàn tán xì xào với nhau vì sự chia rẽ này, thì Lưu Tư Thần lại vô cùng bận rộn đi săn trộm người trong công ty về làm việc cho hắn ta. Hắn chủ yếu đánh vào những người có bất mãn với Lưu Vĩnh Thụy và ganh ghét với Tuệ Nhi để lôi kéo họ. Hắn cũng rất thông minh khi chọn chủ chốt vẫn là chọn những người trong bộ phận thiết kế.
Hắn còn đứng sau Amy, giật dây để cô ta chiêu mộ hết tất cả những người làm trong dự án quy hoạch thành phố về nhóm của hắn. Sau đó dùng ý tưởng của Tuệ Nhi để phác thảo bán thiết kế cho mình.
Những người còn lại trong bộ phận thiết kế bây giờ, đều là những người không thích Amy và trung thành với Lưu Vĩnh Thụy. Tuy nhiên, việc chỉ còn lại mấy mống của phòng thiết kế cũng khiến cho họ cảm thấy lo lắng.
Hứa Nhạc là cô gái mặc váy hồng hôm ở phòng ăn đã nhắc nhở những người phỉ báng Tuệ Nhi. Cô ấy cũng là người trong phòng thiết kế, ngoài giám đốc và phó phòng Amy ra, cô ấy cũng coi như là có tiếng nói trong bộ phận này. Khi thấy tình hình có vẻ căng thẳng, cô cũng có chút lo lắng lên tiếng hỏi Lưu Vĩnh Thụy.
- Lưu tổng, bây giờ chúng ta nên làm gì? Giám đốc vẫn đang ở nước ngoài cùng với một số nhà thiết kế khác làm dự án bên đó, nhất thời cũng không thể về kịp. Với nhân lực ít ỏi hiện giờ của chúng tôi...e là...không kịp giao bản thiết kế cho anh được.
Lưu Vĩnh Thụy suy nghĩ một lúc rồi nhìn sang Tuệ Nhi, anh nói.
- A Nhi, anh thấy em nắm rất rõ yêu cầu và phong cách của Vạn Thành. Em có thể đứng ra nhận phác thảo bản thiết kế này được không?
Hứa Nhạc hơi do dự một chút, nhưng cũng lấy can đảm nêu ý kiến.
- Lưu tổng, trợ lý Lâm tuy là nắm rõ được yêu cầu của dự án, nhưng cô ấy chưa từng có kinh nghiệm thiết kế công trình. Liệu rằng... cô ấy có làm được không?
Tuệ Nhi nhìn Hứa Nhạc, cô cũng không trách cô gái này được. Vì vốn dĩ cô không có kinh nghiệm thật, cô chỉ dựa vào bản vẽ đã đọc trong nguyên tác để giáo huấn Amy thôi. Nhưng chuyện đến nước này, cũng đành thử một phen.
- Vậy...Hãy để em thử một chút.