Sự hiện diện của bà lão tại đây đã thêm một biến số lớn không giống trong nguyên tác rồi. Vì theo như trong sách, hôm đó bà lão đã đột tử và qua đời, nhưng vì sự xuất hiện của cô, đã thay đổi vận mệnh của bà lão trong cuốn sách. Cô nghi ngờ rằng, có thể là vì sự xuất hiện của cô ở thế giới này, nên về sau, những tình tiết trong cuốn sách sẽ dần dần ít đi, hoặc là mất hẳn, thế giới này sẽ tự vận động không theo một quy củ nào nữa. Chuyện này cũng không thể trách cô. Chẳng qua từ đầu là cô chỉ muốn giữ cái mạng nhỏ của mình mà thôi, những sự xảy ra phía sau cũng đâu thể đổ lỗi do cô được, cô đâu thể thấy chết mà không cứu. Lâm Tuệ Nhi trong nguyên tác lý ra cũng là đã chết, nhưng bây giờ vẫn còn đứng đây đã là cải mệnh trời rồi... Thôi vậy, chuyện gì đến sẽ đến. Cô cứ sống không thẹn với lòng mình là được.
Dương Đình Nguyên bắt gặp cái gật đầu của Tuệ Nhi với bà lão thì dường như nhận ra được, giữa bọn họ là có sự quen biết. Hắn ta điên tiết đứng lên định lao tới chất vấn hai người họ cho ra ngô ra khoai, thì bị Diệp Chi ngồi bên cạnh kéo lại.
- Anh Nguyên, đừng hấp tấp, anh nên...
Cô là muốn hạ thấp sự hiện diện của bản thân ở đây hết mức có thể, để bà lão kia không nhận ra cô. Cô quả thật không ngờ bà lão hèn mọn hôm trước lại là lão phu nhân của Đường gia. Gặp lại như thế này đúng là quá xấu hổ cho cô rồi.
Không đợi Diệp Chi nói xong, Dương Đình Nguyên đã trực tiếp hất tay cô ra. Nếu không kịp thời vịn vào cạnh bàn thì cô đã ngã xuống đất rồi.
Khi nhìn thấy Dương Đình Nguyên lao đến chỗ bà lão, Diệp Chi đã hoảng sợ đến tái xanh mặt mày.
Giọng Dương Đình Nguyên cất lên như muốn vạch trần một bí mật động trời.
- Có vẻ như cô Lâm đây và lão phu nhân đã có quen biết từ trước rồi nhỉ?!
Lời nói này thành công thu hút được sự chú ý của mọi người.
- Hai người họ có quen biết nhau à?
- Thế có phải là lợi dụng quyền lực để tư lợi không?
Dương Đình Nguyên nhìn chằm chằm vào lão phu nhân, gương mặt tràn đầy tức giận. Chỉ một chút nữa thôi là hắn đã đứng trên đỉnh vinh quang rồi. Ở đâu lại lòi ra một bà già chắn đường công danh của hắn. Mà bà già này lại quen biết với Tuệ Nhi. Điều này càng làm cho hắn không cam lòng.
Trái ngược với Dương Đình Nguyên, lão phu nhân trông rất điềm tĩnh, bà ngồi xuống cạnh Tuệ Nhi, không quan tâm đến những ánh mắt kinh ngạc của những người khác. Bà cũng không việc gì phải giấu giếm sự quen biết với Tuệ Nhi cả.
Nhìn sang Dương Đình Nguyên, bà lại thoáng nhìn thấy cô gái đứng ở hàng ghế của hắn, vẻ mặt lo lắng hiện rõ.
Diệp Chi giật mình khi bị bà nhìn tới, cô ta đang cố gắng lãng tránh ánh mắt của bà.
Bà cười khẩy.
- Nếu tôi muốn dùng sức mạnh của quyền lực để trục lợi cá nhân, thì người tôi đối phó đầu tiên là cô gái đứng bên cạnh cậu ngày hôm nay đấy.
- Ý bà là gì?
Dương Đình Nguyên không hiểu hỏi lại.
Lão phu nhân không trả lời câu hỏi của hắn. Ánh mắt sắc bén của bà vẫn nhìn chăm chăm về hướng của Diệp Chi.
Dương Đình Nguyên nhìn theo ánh mắt của bà, liền nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Chi phía sau đầy hoảng sợ. Cô ta không dám nhìn bà lão, cũng không dám nhìn Dương Đình Nguyên, cứ cúi gằm mặt xuống nhìn mũi giày của mình.
Trong lòng Dương Đình Nguyên nổi lên một tia nghi hoặc. Chẳng lẽ Diệp Chi đã làm gì sau lưng hắn sao?
Hắn nhịn không được liền hỏi Diệp Chi.
- A Chi, bà ấy đang nói chuyện gì thế?
Diệp Chi lấm lét ngước mặt lên nhìn lão phu nhân, sau đó gấp gáp nói với Dương Đình Nguyên.
- Anh Nguyên...về...về nhà em sẽ nói với anh sau. Nhé! Chúng ta về anh nhé. Em...em thấy hơi mệt trong người.
Thái độ này của Diệp Chi càng làm Dương Đình Nguyên thêm nghi ngờ hơn.
Lão phu nhân cũng chỉ lấp lửng như thế, không muốn nói sâu thêm về vấn đề này. Bà quay sang Tuệ Nhi, nắm lấy tay cô mà nở một nụ cười dịu hiền.
- Cháu gái, hãy cố gắng hết sức, bà tin là cháu có thể làm được. Cố lên nhé!!!
Tuệ Nhi biết bà lão đang nói đến dự án Vạn Thành, trong lòng cô cảm giác thật ấm áp, như được tiếp thêm sức mạnh vậy. Cô mỉm cười nắm lại tay bà lão bằng cả hai tay khẽ gật đầu. Bà lão mặc dù không quen không biết gì với cô, nhưng lại làm cho cô có cảm giác ấm áp của một gia đình mà trước giờ cô chưa từng được nếm trải qua. Cô thật sự tham luyến cảm giác này.
Bộ trưởng - Đường Gia Minh đi đến trước mặt Tuệ Nhi, lịch sự chào hỏi.
- Chào cô, tôi có nghe mẹ tôi kể về chuyện hôm trước. Thật sự rất cám ơn cô. Đường gia tôi nợ cô một ân tình. Từ nay về sau, nếu cô cần giúp đỡ, có thể tìm đến Đường gia hoặc tìm đến tôi bất cứ lúc nào. Đây là danh thiếp của tôi. Rất hân hạnh được quen biết cô.
Nói rồi anh lấy trong ví ra một tấm danh thiếp đưa cho Tuệ Nhi. Cô nhận lấy cũng lịch sự đáp lời.
- Vâng. Tôi là Lâm Tuệ Nhi... Rất vinh hạnh được quen biết Bộ trưởng Đường và Lão phu nhân.
- Hôm nào rỗi, mời cô Lâm đến Đường gia uống một tách trà cùng với mẹ tôi. Bà rất quý cô đấy.
- Vâng, nhất định tôi sẽ đến.
Đường Gia Minh nở một nụ cười nhu hòa nói lời tạm biệt.
- Tôi đưa mẹ tôi về trước. Hẹn gặp lại cô sau nhé!!!
Sau đó anh quay sang đỡ mẹ mình dậy.
- Mẹ, con đưa mẹ về uống thuốc.
- Được rồi.
Trước khi lão phu nhân rời đi, bà còn quyến luyến nắm nắm lấy tay Tuệ Nhi cười hiền từ.
- Nhớ đến thăm bà nhé, cháu gái!