Thanh âm của Lưu Vĩnh Thuỵ không lớn, nhưng cũng đủ để cho tất cả mọi người có mặt đều không rét mà run.
Những người này đều là những người lão luyện trên thương trường. Bọn họ biết Lưu Vĩnh Thuỵ nói được là làm được. Danh tiếng của anh không phải ngẫu nhiên mà có. Họ cũng không dại dột đi ôm rắc rối vào mình. Tốt nhất là chuyện nhà họ Lưu không nên xen vào. Cuối cùng không ai dám lên tiếng nữa, lần lượt lặng lẽ ra về.
Lưu Vĩnh Thụy lườm Nhà họ Tô.
Các người không nghe những gì tôi vừa nói sao?
Nhà họ Tô sợ tới mức rùng mình. Chỉ có Diệp Chi trong mắt lộ ra một tia không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Ông nội đối với Tô gia cực kỳ tốt. Gia đình em phải ở đây đợi ông nội tỉnh lại. Nếu có gì bất trắc đối với ông, Tô gia sẽ cảm thấy rất có lỗi với cô Ái Thi trên trời vì đã không bảo vệ được ông nội.
Lưu lão gia vẫn chưa có dấu hiểu tỉnh lại, ông bác sĩ gia đình có vẻ lúng túng không biết làm sao.
Tuệ Nhi càng ngày càng lo lắng. Chẳng lẽ tình tiết trong sách không thay đổi được sao?
- Vĩnh Thụy, mau dẫn em đi gặp ông nội. Em có thể cứu ông ấy.
Lưu Vĩnh Thụy gật đầu kéo Tuệ Nhi đi qua.
Diệp Chi vẫn cố ngăn cản.
- Tuệ Nhi, tôi quen biết cô đã lâu, chưa từng nghe cô học qua ngành y. Cô không biết gì về y học, tại sao lại nói qua cứu ông nội. Cô lại đang muốn làm điều xấu xa gì với ông nữa đây hả?
Sau đó cô ta quay sang Lưu Tư Thần nói lớn.
- Anh Tư Thần, mau gọi cảnh sát đi. Tuệ Nhi rõ ràng đang muốn hại ông nội. Nhanh lên!
Lưu Tư Thần răm rắp nghe theo lời Diệp Chi, anh ta nhấc máy gọi cảnh sát.
Lưu Vĩnh Thuỵ lạnh lùng nhìn Lưu Tư Thần.
- Cứ tự nhiên gọi cảnh sát. Miễn là các người có thể tự gánh được hậu quả.
Lưu Tư Thần cả người run lên làm rơi điện thoại xuống đất.
Lưu Vĩnh Thụy kéo Tuệ Nhi qua, trực tiếp đi tới bên cạnh Lưu lão gia.
Ông bác sĩ đã trở nên rối rắm, nhìn Lưu Vĩnh Thuỵ, ông nói.
- Lưu lão gia vì quá tức giận nên huyết áp tăng cao dẫn đến xuất huyết não. Lẽ ra khi phát bệnh, bệnh nhân phải được sơ cứu ngay lập tức. Nhưng các người chỉ mãi đấu đá nhau mà bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để cứu ông ấy. Rất có thể ông ấy sẽ trở thành người thực vật.
Lưu Vĩnh Thụy có chút mất bình tĩnh nhìn bác sĩ hỏi.
- Lời ông nói là thật sao? Ông là bác sĩ giỏi nhất thành phố này, ông chắc chắn có cách cứu ông nội tôi mà, phải không?
Vị bác sĩ trả lời.
- Bây giờ ngay cả thần linh cũng không thể cứu được ông ấy nữa rồi. Tôi chỉ là người phàm, tôi không làm gì được. Thật xin lỗi.
Người nhà họ Tô và Lưu Tư Thần nhìn nhau. Mắt người nào người nấy đều sáng rỡ, tràn ngập niềm vui nhưng bọn họ cố kiềm chế lại.
Diệp Chi bắt đầu với màn nước mắt giả tạo nói.
- Ông ơi, lỗi tại cháu. Tại cháu không thể cản được Lâm Tuệ Nhi đến đây gây chuyện. Nếu cháu biết sớm hơn, cháu đã tống cổ cô ta ra ngoài rồi.
Lưu Tư Thần cũng giả vờ đau khổ nói.
- Lưu Vĩnh Thụy, cậu và người phụ nữ của cậu đã khiến ông nội rơi vào tình cảnh thế này. Cậu làm sao có thể đối mặt với tổ tiên của Lưu gia, đối mặt với chú Lưu và mẹ tôi đây hả? Cậu còn mặt mũi để sống trên đời này sao?
Ông bà Tô cũng hét lên, đổ hết tội lỗi lên người Tuệ Nhi.
- Lâm Tuệ Nhi, tất cả là tại cô, đồ xấu xa. Vĩnh Thuỵ, cháu nên trừng trị con người độc ác này, báo thù cho Lưu lão gia.
Nghe những lời nói cay độc đó. Tuệ Nhi rốt cuộc cũng hết kiên nhẫn. Nhanh như cắt cô đưa tay móc trong túi Lưu Vĩnh Thuỵ ra một khẩu súng ngắn. Cô biết anh luôn đem theo khẩu súng này bên mình như một vật bất ly thân. Nhìn đám người Tô gia, cô lạnh lùng nói.
- Nói xong chưa?
"Cách"
Súng đã được nạp đạn.
Đám người chớp mắt một cái đã thấy họng súng đã lần lượt quét lỗ mũi từng người.
- Á...
Diệp Chi và bà Tô hét lên vội vàng trốn sau lưng ông Tô.
Tuệ Nhi không quan tâm, cô lớn tiếng nói.
- Ra ngoài...nếu không muốn đầu các người đột nhiên nổ tung.
Ông Tô bị đẩy đến trước mặt Tuệ Nhi, chỉ còn cách cắn răng chịu đựng sự sợ hãi mà nói.
- Cô còn muốn giết người ở đây sao? Chúng tôi....
Chưa kịp dứt lời Tuệ Nhi đã bất ngờ nã một phát vào khoảng không trước mặt.
Bang!
Một tiếng nổ vang chính xác vào chiếc ly trên bàn phía sau lưng người nhà họ Tô, khiến nó vỡ tan, mảnh vụn tung lên rơi loảng xoảng xuống đất.
- AAAA..
Ông Tô không còn giữ được bình tĩnh nữa, ông ta hét lên một tiếng rồi ôm đầu ngồi thụp xuống đất. Mặc kệ mẹ con Diệp Chi, lúc này ông ta sợ muốn vãi ra quần rồi, chỉ biết chống bốn chi bò ra khỏi đó để giữ lấy cái mạng già của mình.
Diệp Chi, bà Tô và Lưu Tư Thần thấy ông Tô bỏ chạy thì cũng không dám ở lại thêm nữa. Tất cả đều quay đầu bỏ chạy theo sau. Bà Tô còn vì quá sợ hãi mà vấp ngã. Diệp Chi và Lưu Tư Thần phải quay lại đỡ bà ta chạy ra khỏi đại sảnh.
Trông bọn họ hèn mọn vô cùng.