- Lưu tổng, cô Lâm. Sáng nay, cô Đường Vũ muốn đến trung tâm thương mại. Chúng tôi đã cử hai người đi theo cô ấy rồi.
- Tiểu Vũ ra ngoài sao?
Tuệ Nhi kinh ngạc, chuyện hôm qua đã làm Tiểu Vũ sợ đến như vậy, tại sao hôm nay cô bé còn muốn ra ngoài chứ. Cô lấy điện thoại ra muốn gọi cho Đường Vũ, lại thấy có mấy cuộc gọi nhỡ của cô bé.
Hôm qua để thực hiện kế hoạch của mình, Tuệ Nhi đã tắt tiếng điện thoại nên cô không nghe thấy cuộc gọi của Đường Vũ. Cô đột nhiên cảm thấy nóng ruột liền nói với vệ sĩ.
- Cử thêm hai người đi đến trung tâm thương mại, hãy đảm bảo an toàn cho Đường Vũ.
- Em sợ Lão Ngũ sao?
Tuệ Nhi gật đầu nói.
- Tuy chưa thể xác định có phải là ông ta hay không, nhưng ông ta rất gian xảo, vẫn nên đề phòng trước thì hơn.
Đúng lúc đó, điện thoại của Lưu Vĩnh Thụy đột nhiên đổ chuông. Anh liếc nhìn màn hình rồi lập tức mở loa ngoài. Một giọng nói hoảng hốt phát ra từ đầu dây bên kia.
- Lưu tổng, không hay rồi. Trung tâm thương mại C đột nhiên phát nổ. Ở đây đang rất hỗn loạn, chúng tôi lạc mất cô Đường Vũ rồi.
Khi Tuệ Nhi nghe thấy, không kịp suy nghĩ nhiều, cô chạy vụt đến chiếc xe của Lưu Vĩnh Thụy. Anh cũng phản ứng rất nhanh, lao đến ghế phụ ngồi vào. Thuộc hạ của Lưu Vĩnh Thụy cũng chạy đến chiếc xe đen phía sau, hai chiếc xe tăng tốc chạy nhanh đến trung tâm thương mại C.
Khi họ đến nơi, hiện trường quả thật đang rất hỗn loạn. Lực lượng cứu hỏa gấp rút phun nước vào đám cháy, tiếng la hét, tiếng khóc than cầu xin cứu lấy người thân, tiếng còi hú vang lên náo động cả một khoảng trời. Đội cứu hộ vội vội vàng vàng khiêng người bị thương chạy ra, rồi lại vội vội vàng vàng chạy vào cứu những người tiếp theo, nhân viên y tế chạy đông chạy tây sơ cứu cho những người được cứu ra rồi đưa lên xe cấp cứu.
Tuệ Nhi nhìn một loạt những người được cứu ra, không nhìn thấy Đường Vũ đâu, cô cùng Lưu Vĩnh Thụy chia ra đi tìm.
Lưu Vĩnh Thụy ra lệnh cho thuộc hạ.
- Chia ra tìm, có tin tức của Đường Vũ lập tức báo ngay cho tôi.
Tuệ Nhi sau khi rời khỏi tầm mắt của Lưu Vĩnh Thụy, cô liền lao vào ngọn lửa đang cháy.
Viên cảnh sát bảo vệ hiện trường hốt hoảng ngăn cô lại.
- Cô ơi, bên trong đang rất nguy hiểm. Cô không được vào.
Tuệ Nhi hất tay viên cảnh sát ra hét lên.
- Em của tôi còn đang trong đó. Tôi phải vào trong đó cứu em ấy.
Viên cảnh sát cật lực kéo Tuệ Nhi lại, khuyên cô không được vào, Tuệ Nhi trong lòng vô cùng sốt ruột, nhân lúc anh ta không để ý liền vùng ra chạy thẳng vào tòa nhà. Cô không biết rằng mình đã vô tình làm chiếc điện thoại trong túi văng ra rơi xuống đất.
***
Vào bên trong khu thương mại, mọi thứ đổ nát gần hết. Lửa ở khắp nơi vẫn đang bốc cháy ngùn ngụt. Tuệ Nhi chạy đến từng gian hàng tìm kiếm và gọi tên Đường Vũ. Mặc dù tìm thấy mấy người bị thương giao cho nhân viên cứu hộ gần đó nhưng cô vẫn chưa thấy Đường Vũ đâu cả.
Trong đám cháy, Tuệ Nhi không ngừng gọi.
- Tiểu Vũ, Tiểu Vũ...
Đột nhiên cô nghe thấy một thanh ấm yếu ớt vang lên. Tuệ Nhi cẩn thận lắng nghe.
- Cứu...cứu...
Trái tim Tuệ Nhi hẫng đi một nhịp. Giọng nói này chính là của Đường Vũ. Cô lập tức chạy theo hướng giọng nói phát ra. Đến một gian hàng đã bị sập phân nửa. Sàn nhà đã sập xuống một lỗ to, có vẻ như nơi này là địa điểm xảy ra vụ nổ. Giọng nói vẫn tiếp tục phát ra từ đó.
Tuệ Nhi cẩn thận tìm kiếm xung quanh. Rất nhanh cô liền nhìn thấy Đường Vũ đang bị kẹt dưới một dãy kệ đổ. Cô lao đến bên cạnh, gấp rút hỏi.
- Tiểu Vũ, em không sao chứ?
Đường Vũ yếu ớt gật đầu, nước mắt tuông ra như mưa.
- Chị Nhi, cứu em với...
Tuệ Nhi nặng nhọc nhấc chiếc kệ lên, kéo Đường Vũ ra ngoài. Vừa lúc cô định đưa Đường Vũ đi thì đột nhiên có tiếng "Ầm ầm" vang lên. Trần nhà trước mặt họ bất ngờ đổ xuống...
***
Có tiếng điện thoại vang lên trong chiếc siêu xe Porsche màu trắng, Dương Đình Nguyên lười biếng lướt mắt qua màn hình. Hắn ta vô cùng ngạc nhiên, sau đó thì nở một nụ cười bắt máy.
- Tuệ Nhi, tìm tôi đấy à?
Giọng một người đàn ông vang lên trong điện thoại.
- Xin chào, anh Nguyên có phải không? Chúng tôi ở đội cứu hỏa của thành phố. Có một vụ nổ ở trung tâm thương mại C. Số liên lạc khẩn cấp là số của anh. Chủ nhân của chiếc điện thoại đã xông vào tòa nhà, anh có thể qua đây được không?
- Liên lạc khẩn cấp?
Dương Đình Nguyên không khỏi nở một nụ cười nham hiểm.
- Tuệ Nhi, cô thực sự là một kẻ đạo đức giả. Cô nói không yêu tôi nhưng lại đặt tôi làm người liên lạc khẩn cấp. Cô định chơi trò lạc mềm buộc chặt, muốn thu hút sự chú ý của tôi bằng cách này sao?
Hắn ta không hề biết rằng, thực ra việc này là do nguyên chủ cài đặt. Cô lưu tên "Anh Nguyên" làm số điện thoại khẩn cấp. Sau khi Tuệ Nhi xuyên qua, cô cũng không để ý đến, cũng không hề chủ động liên lạc với hắn nên tự nhiên cũng không có thay đổi.
- Alo, anh Nguyên.
Dương Đình Nguyên định thần lại. Hắn nói.
- Được rồi, tôi sẽ qua ngay. Nếu có tin tức gì, vui lòng liên hệ ngay với tôi.
Sau khi cúp máy, Dương Đình Nguyên bẻ tay lái, phóng nhanh đến trung tâm thương mại C.