- Cái gì?
- Trong công ty có kẻ rửa tiền sao?
- Người phụ nữ này chắc chắn đang bịa đặt. Dưới mắt Lưu tổng ai dám làm chuyện như vậy chứ.
Trong tiếng náo động, một vài cổ đông liếc mắt nhìn nhau. Một gã mắt nhỏ đứng dậy, khinh khỉnh nhìn Tuệ Nhi.
- Lưu tổng, con đàn bà này phản bội anh. Lời nói của cô ta… không thể tin được.
Lưu Vĩnh Thụy lạnh lùng liếc hắn một cái, khiến hắn lạnh cả sống lưng. Hắn ta lập tức im bặt.
Anh liền quay sang nhìn Tuệ Nhi với ánh mắt thoáng chút giễu cợt hỏi.
- Sao rồi? Em có nhận ra trong số những người này, ai là kẻ rửa tiền không?
Tuệ Nhi nhận ra mới là lạ.
Cô chỉ là người tình của Lưu Vĩnh Thụy. Cô không biết bất kỳ người nào ở đây, nhưng cô nhớ tên trong cuốn tiểu thuyết.
Tuệ Nhi quét mắt khắp phòng, lạnh giọng nói.
- Em không biết hắn. Em chỉ biết rằng tên của hắn là....
Cô lại lia mắt sang một lượt người trong phòng, nhìn biểu cảm của từng người một. Có ánh mắt tò mò, có người bộ dáng như đang xem kịch hay, có người liếc mắt nhìn nhau, cũng có người trầm ổn không nhìn ra biểu cảm gì... Cô trầm giọng nói ra một cái tên.
- Lý Hạo Nhiên
Cô vừa dứt lời, phản ứng của mọi người càng trở nên hỗn loạn hơn.
- Làm sao có thể?
- Chú Nhiên là một trong những người sáng lập nên tập đoàn Lưu thị cơ mà.
- Lưu tổng, nhìn đi, con đàn bà này thậm chí còn không biết chú Nhiên trông như thế nào. Lời cô ta nói chắc chắn là đang bịa đặt.
- Đúng vậy, Lưu tổng sẽ không tin những lời nhảm nhí của cô ta đúng không?
Lưu Vĩnh Thụy thở dài đầy ẩn ý. Sau đó anh nhìn người đàn ông ngồi gần đó.
- Chú Nhiên, chú nghĩ sao?
Lúc này Tuệ Nhi mới nhận ra Lý Hạo Nhiên đang ngồi ngay bên cạnh mình.
Nghe Lưu Vĩnh Thụy gọi đến mình, người đàn ông bộ dáng bình thản, nhàn nhạt cười, nhưng ánh mắt lướt qua Tuệ Nhi trở nên thâm độc.
- Lưu tổng, kết tội thì không thể nói suông được, phải có bằng chứng chứ. Tôi nghĩ người phụ nữ này rõ ràng đã bị bắt quả tang ăn cắp tài liệu vì muốn thoát tội nên bịa đặt ra chuyện này muốn kéo một người không liên quan xuống gánh tội thay cô ta.
Nói rồi hắn nhìn sang Tuệ Nhi.
- Cô Nhi, tôi với cô không thù không oán, vì sao lại bịa chuyện hại tôi như thế?
- Đúng vậy, không có bằng chứng. Cô ta đang nói dối.
- Cô ta đúng là sao chổi mà.
Đám đông bắt đầu hùa theo.
Lưu Vĩnh Thụy gật gật đầu, ra chiều đồng ý. Khi mọi người thở phào nhẹ nhõm, anh ta đột nhiên nói.
- Vậy chúng ta hãy điều tra đi.
Mí mắt của Lý Hạo Nhiên giật giật.
Người đàn ông mắt nhỏ không thể kìm nén được nữa.
- Lưu tổng, con đàn bà này nhất định là Dương Đình Nguyên kia phái tới gieo rắc bất hòa, ly gián chúng ta. Anh không thể tin cô ta mà nghi ngờ chú Nhiên được.
- Tất nhiên, tôi tin chú Nhiên rồi.
Lưu Vĩnh Thụy cười mỉm nói tiếp.
- Nhưng A Nhi đã nói như vậy, tôi muốn tìm bằng chứng tát vào mặt cô ấy, để cô ấy tâm phục khẩu phục. Đúng không, A Nhi?
Tuệ Nhi sững sờ.
Lý Hạo Nhiên mặt tái mét, nhanh chóng bị người của Lưu Vĩnh Thụy khống chế, bắt đi.
Theo quan điểm của những người ở đây, Lưu tổng đang nhắm vào những người lớn tuổi trong công ty vì lời nói dối của người phụ nữ kia.
Sự tức giận của mọi người đối với Tuệ Nhi ngày càng lớn hơn. Cô giống như Đắc Kỷ đã mê hoặc Trụ Vương vậy.
- Tôi nghĩ Lưu tổng đã yêu con hồ ly đó quên cả trời đất rồi. Cô ta đã đánh cắp tài liệu của công ty nhưng lại không phải chịu trách nhiệm gì. Ngược lại còn được Lưu tổng bảo vệ rất tốt.
- Là cô ta. Nếu không có cô ta thì Lưu tổng của chúng ta đã không thành ra thế này.
Tuệ Nhi không nói nên lời.
Chuyện Lưu Vĩnh Thuỵ yêu cô và chuyện anh ta nhắm vào Lý Hạo Nhiên thì có liên quan gì đến nhau chứ.
Lưu Vĩnh Thuỵ này nhất định là không hài lòng với Lý Hạo Nhiên đã lâu, chỉ là không tìm được cớ để ra tay với hắn mà thôi. Hôm nay anh ta chỉ là đang lợi dụng cô để ra tay với ông già kia, thuận tiện khiến cô trở thành kẻ xấu xa trong mắt mọi người xem như là trừng phạt.
Lưu Vĩnh Thuỵ đúng là cực kỳ thâm độc.
Cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc.
Vĩnh Thuỵ bế Tuệ Nhi đi về phòng làm việc của mình, cô siết chặt tay nói.
- Anh đã biết về hoạt động rửa tiền của Lý Hạo Nhiên rồi đúng không?
Lúc cô nói tin này ra, trong mắt anh không có lấy một biểu cảm ngạc nhiên nào. Cô cũng đã đoán ra được rồi.
Lưu Vĩnh Thụy đặt ngồi vào trong lòng mình. Anh nhìn cô, môi mỏng khẽ mỉm cười nói.
- Cũng mới biết thôi.
Tuệ Nhi khịt mũi, cố nén lửa giận trong lòng, gằn từng tiếng.
- Anh đã biết, thế nên hôm nay anh giả vờ tin lời em, anh lợi dụng em để thuận lợi loại bỏ Lý Hạo Nhiên?
Lưu Vĩnh Thụy nhéo cằm cô cười.
- Em khá thông minh đấy.
- Anh...
Cô không ngờ Lưu Vĩnh Thuỵ thừa nhận thật. Cô vùng lên định nhảy xuống thoát khỏi người anh. Nhưng đã bị anh kéo lại ôm chặt.
Người đàn ông này… Tại sao anh ta lại mạnh như vậy? Anh ta trông không giống như đang bị thương một chút nào.