"Em nghĩ dùng lý do này thì anh sẽ tin sao?" Ánh mắt lạnh lùng khẽ nhúc nhích, tối như mực, nhiễm một tầng ý lạnh.
Bị ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, khiến trái tim Nguyễn Manh Manh run rẩy từng hồi.
Nhưng, cô không có nói dối, mặc dù biết nói ra đáp án như vậy sẽ bị trào phúng, cô cũng không dám nói dối.
Mắt hạnh hơi nhuận, cô quật cường hất cằm lên, nhìn thẳng Lệ Quân Ngự.
"Em không cần biết anh có tin hay không nhưng sự thực chính là như vậy." Tâm bệnh này, nhìn từ bề ngoài rất buồn cười, nhưng trên thực tế chính là vết sẹo trong lòng cô.
Bây giờ cô có thể làm bộ như không có chuyện gì xảy ra lấy vết sẹo ra cho người khác xem.
Nhưng khi đó, không biết trải qua bao lâu cô mới có thể bước ra khỏi bóng tối.
Nếu như không có chị gái, cô... Không thể một lần nữa dùng đôi mắt đầy lạc quan mà nhìn thế giới này.
"Há, thật không?" Đáy mắt Lệ Quân Ngự xẹt qua một tia nhàn nhạt lạnh bạc, chớp mắt mấy cái, lại đột nhiên nhúc nhích môi.
Khóe môi cong lên hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
Sau đó ngay lập tức, cả người anh sáp tới, nắm lấy chiếc cằm khéo léo của Nguyễn Manh Manh.
"Nếu như anh nói, anh sẽ hôn em bây giờ... có phải em sẽ không còn tái phát bệnh không?"
Anh bỗng nhiên dựa vào rất gần, môi mỏng gần trong gang tấc.
Khoảng cách quá gần, khiến hơi thở nguy hiểm quanh quẩn ở giữa hai người.
"Anh... Anh đừng nhầm lẫn, em không có... A..." Lời còn chưa dứt, đôi môi man mát liền dính vào, trực tiếp chặn miệng nhỏ cô.
Hết thảy giải thích đều bị nụ hôn này nuốt lấy.
Năm ngón tay thon dài của Lệ Quân Ngự, giữ chặt gáy cô, khóa chặt cô giữa ghế ngồi và cơ thể anh.
Lúc này trước mắt như tối sầm lại.
Thế giới của Nguyễn Manh Manh hoàn toàn bị phá hủy.
Lúc đầu căng thẳng, đến sau lại mềm cả người...
Cô hoàn toàn không biết mình đang ở đâu và mình đang làm cái gì.
Chỉ cảm thấy hô hấp không còn là của mình, môi lưỡi không phải là của mình, ngay cả trái tim đang đập liên hồi cũng còn thuộc về mình nữa.
Xúc cảm bờ môi mềm mại, ngọt ngào hơn so với tưởng tượng của anh.
Vốn chỉ là đang lợi dụng nhược điểm của Nguyễn Manh Manh áp chế cô, người đàn ông bất tri bất giác hôn càng sâu hơn.
Mãi đến một lát sau.
"Há mồm, hô hấp..." Tiếng nói trầm thấp từ tính của anh bỗng nhiên vang lên.
Nguyễn Manh Manh cảm giác được ngón tay của Lệ Quân Ngự, nhẹ nhàng vuốt mặt cô, trầm thấp gọi cô.
A?
Cô bừng tỉnh, lập tức từng ngụm từng ngụm hô hấp.
Cô, cô, cô... Cô vừa nãy, lại bị hơi thở nam tính cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt của Lệ Quân Ngự hấp dẫn khiến bản thân quên mất phải hô hấp.
Như cô dự đoán, anh thật sự... Thật sự đặt cô trước bàn, hôn đến không thở nổi!!!
"Anh... Anh làm sao có thể cưỡng hôn em như thế?!" Mắt hạnh tròn xoe lên án nhìn Lệ Quân Ngự, lần này là thật sự xuất hiện tầng nước mỏng.
Trong vòng một ngày, mất đi nụ hôn đầu, còn hôn hai lần, có vẻ Lệ Quân Ngự dự định, nếu như cô không ngoan ngoãn nghe lời, có thể còn có nụ hôn thứ 3, thứ bốn thậm chí là vô số lần.
Dù là người gan dạ như Nguyễn Manh Manh, lúc này cũng bị dọa đến tâm loạn bất an.
"Bây giờ nhìn lại một chút, nói xem đề này có thể làm hay không?" Lệ Quân Ngự căn bản không phản ứng với lời nói của Nguyễn Manh Manh, xoay lưng ghế dựa một cái, làm cho cô một lần nữa ngồi vào bàn.
Bàn tay lớn đẩy bài tập đến trước mặt cô, ngón tay thon dài chỉ vào đề.
Cúi người, cắn vành tai cô nói: "Nếu không, anh không ngại lại tiếp tục giúp em nhớ lại một ít đâu."
Tiếng nói khàn khàn, tràn ngập sự uy hiếp.
Mà Nguyễn Manh Manh bị ép đối mặt với bài tập, chỉ có thể xoa thái dương cầu xin: "Em... Em thật sự không lừa anh, loại đề này, em căn bản... Căn bản..."
Giọng đột nhiên dừng lại, mắt hạnh thiếu nữ đột nhiên mở lớn hết cỡ!
Bởi vì cô đột nhiên phát hiện, chữ viết cùng với con số mơ hồ trên bài thi, vậy mà trở nên rõ ràng hơn.
Những dòng chữ, con số vốn lộn xộn kia, tất cả đều trở nên rõ ràng hơn trong đầu của cô.
Cô lập tức cầm bút lên, không chút do dự, xoạt xoạt xoạt viết xuống đáp án...