"Ha, lại mang mặt nạ!"Mặt nạ màu vàng sậm, che một nửa ngũ quan hoàn mỹ của người đàn ông.
Lộ ra bên ngoài mặt nạ chính là làn môi mỏng , và bên dưới là chiếc cằm lộ vẻ lạnh lùng kiên nghị, có thể mơ hồ đoán ra, ít ai có thể so được với người đàn ông này.
Mà vào giờ phút này Lệ Quân Ngự đang mang mặt nạ, áo choàng bao lấy người cùng tay cầm gậy chống ——một bộ đáp ứng đầy đủ điều kiện của lễ hội, đi tới trung tâm hội trường.
Bởi vì ngoài cửa sổ xuất hiện pháo hoa nên bên trong hội trường đã trở nên náo nhiệt từ trước.
Vũ khúc bị đổi thành rock and roll tiết tấu kịch liệt, ngoài phòng là từng đợt pháo hoa, trong hội trường thì mọi người lại tụ tập một bên thưởng thức.
Mặc dù đang ở trong đám người hỗn loạn, Lệ Quân Ngự chỉ cần liếc mắt liền thấy bóng dáng anh đang tìm kiếm.
Áo choàng màu đỏ?Môi mỏng hơi nhếch lên, đây không phải là trang phục Giáng Sinh mà cô thích trong COS sao?Chỉ là khi nụ cười vừa nở ra một nửa, khóe môi lại lần nữa mím chặt.
Bởi vì Lệ Quân Ngự nghĩ đến chiếc váy ngắn, còn có cổ áo mở rộng kia.
Sắc mặt người đàn ông nhất thời âm trầm lại.
Lại nhìn đến Cảnh Dịch Tranh đang ở gần bên thiếu nữ thì, bên trong mắt lạnh lại có thêm vào tia sáng sâu sắc.
Một đường tới đây vì sợ không kịp còn cố ý cho người bắn pháo hoa, cũng không biết có kịp hay không thành công cản trở màn tỏ tình của Cảnh Dịch Tranh.
Thật vất vả áp chế xuống ghen tuông đang dâng lên trong lòng.
Lệ Quân Ngự ánh mắt hơi thu lại, nhanh chân tiến lên, từ bên trong đám người chính xác nắm chặt cổ tay mãnh khảnh của thiếu nữ.
Bàn tay lớn mang găng tay màu trắng trượt xuống , vững vàng nắm bảo tay nhỏ của thiếu nữ trong lòng bàn tay.
Nguyễn Manh Manh vốn đang hào hứng xem pháo hoa cùng mọi người, bỗng nhiên phát hiện tay của mình bị người ta nắm chặt.
Là ai thừa dịp nhiều người chiếm tiện nghi cô? !Nguyễn Manh Manh cau mày, muốn trở tay đẩy tay của người nọ ra, thuận tiện đập vào tay tên dám thừa cơ đông người mà sỗ sàng với cô.
Ai biết tay nhỏ không rút ra được, một bên khác còn bị người ta bắt lại, còn thuận thế bị bàn tay đeo găng tay trắng kia trở tay rồi nắm chặt lại.
Đối phương chỉ dùng một cái tay, liền tóm lấy hai tay cô.
Phải biết sức lực Nguyễn Manh Manh không hề nhỏ, xưa nay không ai có thể khống chế được cô như thế.
Người duy nhất có thể sử dụng một tay liền có thể khống chế cô chỉ có! Nghĩ tới đây, Nguyễn Manh Manh kinh ngạc quay đầu lại —— không bất ngời khi bắt gặp đôi mắt phượng lạnh lùng thâm thúy kia.
Khuôn mặt của người đàn ông giấu bên trong mặt nạ, không nhìn được.
Nhưng không trở ngại Nguyễn Manh Manh nhìn ra đối phương là ai.
"Lệ! " Cô theo bản năng kêu thành tiếng.
Lệ Quân Ngự vì sao lại xuất hiện ở đây?Trong đầu mới vừa lóe lên câu hỏi, người đàn ông trước mặt liền kéo thiếu nữ đáng yêu lại gần hơn.
Vẫn chỉ dùng tay trái, liền nắm chặt eo cô.
Cánh tay lớn kéo người liền đem khoảng cách rút ngắn.
Tay phải hướng lên trên, ngón tay thon dài được bao bọc bởi găng tay màu trắng nắm lấy cằm của cô khiến thiếu nữ trước mắt phải hơi ngước mặt lên.
Ngay thời điểm Nguyễn Manh Manh chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã khom lưng, cúi đầu không chút do dự hôn lên.
Anh dùng áo choàng màu đen lớn của mình bao lấy cơ thể nhỏ nhắn của thiếu nữ.
Biết cô sẽ thẹn thùng, còn cầm chiếc áo choàng che hơn nữa khuôn mặt cô.
Áo choàng đen thùng thình bao lấy chiếc mũ màu đỏ.
Bên ngoài là đám người đang hưng phấn nhìn pháo bông không ngừng rực rỡ cả vùng trời.
Mà anh, thì lại ở trong nơi náo nhiệt này thân mật ôm hôn mèo con nhà anh.
Đôi môi mỏng khêu gợi của anh cắn vào nhẹ vào làn môi nhỏ của cô.
Nếu đổi là mùi son phấn nồng nặc trên người phụ nữ khác chỉ sợ là khiến Lệ Quân Ngự cảm thấy chán ghét.
Nhưng mèo con của anh, chỉ bôi lên một lớp son mỏng cũng đủ làm cô trở nên ngọt ngào, xinh tươi.
Ban đầu chỉ là nhẹ nhàng ngậm lên bờ môi của cô, làm Nguyễn Manh Manh kinh ngạc đến hơi há mồm,anh liền thừa cơ cô không phòng bị mà tiến vào khiến cho nụ hôn càng thêm sâu sắc.
Nguyễn Manh Manh muốn khép lại môi thì bị anh cố cạy mở ra.
Lệ Quân Ngự càng không phối hợp.
Không chỉ thế anh còn được voi đòi tiên hung hăng chà đạp môi cô, tay lớn còn ôm cô chặt hơn, không cho thiếu nữ bất kỳ cơ hội nào có thể chạy trốn.
Nguyễn Manh Manh bất thình lình bị hôn, khiến cho mặt đỏ tới mang tai.
Lúc bắt đầu còn có thể phản kháng, bị Lệ Quân Ngự hôn thêm lát, cả người trở nên mềm nhũn không còn sức lực để phản kháng nữa.
Chuyện này! Đây chính là vũ hội của trường đó!Ở nơi đông người, Lệ Quân Ngự tại sao có thể bỗng nhiên xuất hiện, lại còn không xem ai ra gì mà hôn cô!Không, trọng điểm là anh tại sao lại muốn hôn cô!Anh chẳng lẽ không biết —— cô bây giờ là bạn gái Lệ Quân Đình sao?Ngay lúc Nguyễn Manh Manh gấp đến muốn phát khác, người đàn ông đang làm bừa kia rốt cục cũng ngừng lại.
Môi anh không rời khỏi, kề sát ở trên môi cô, dùng dùng giọng nói vừa lười biến lại không kém phần quyến rũ nhẹ nhàng nói với cô.
"Manh Manh, em có muốn quăng thằng nhóc kia rồi hẹn hò với anh không?"Nguyễn Manh Manh: "! ".
Danh Sách Chương: