Nguyễn Manh Manh cười nhạo Tần Lãng, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt người đàn ông, đang từng chút từng chút âm trầm.
Chờ cô nói xong lời cuối cùng, mới đột nhiên ý thức được, Lệ Quân Ngự từ đầu tới cuối, không tiếp nhận một câu nói.
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Nguyễn Manh Manh câm miệng, sợ hãi hỏi: "Anh... Anh sao vậy?"
Lệ Quân Ngự đang cầm tay lái, ánh mắt nhìn thẳng trước xe, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không bố thí cho Nguyễn Manh Manh.
Khuôn mặt anh lạnh lùng, thời khắc này, hoàn toàn không có biểu hiện ra khiêm tốn như ở trước mặt ông Nguyễn vừa nãy.
"Nguyễn Manh Manh, em trốn học." Môi mỏng của Lệ Quân Ngự khẽ mở, tiếng nói nhàn nhạt.
Nguyễn Manh Manh theo bản năng cau mày, không ngờ tới, Lệ Quân Ngự lại còn nhớ chuyện này.
"Còn có... Anh nói rồi, sau này không được gọi anh yêu nữa. Số lần em bắt anh diễn trò quá nhiều, phiền phức."
Hai chữ cuối cùng, giọng điệu không nặng, nhưng cũng lạnh đến mức làm người đau lòng.
Nguyễn Manh Manh theo bản năng nhấc mắt nhìn anh, thấy anh vẫn nhìn thẳng phía trước, cặp con ngươi đen như mực uy nghiêm mà lạnh lùng kia, không giống người đàn ông vừa nãy ở trong phòng khách, ôm cô gọi cô bảo bối nữa.
Trái tim, không hiểu sao đau một hồi.
Cô theo bản năng nắm chặt túi xách, ở trong đó, còn chứa sổ hộ khẩu ông nội đưa cho cô.
Vừa nãy, cô thật sự suýt chút nữa đã muốn hỏi anh... Có thể giúp cô đóng kịch, giả kết hôn với cô hay không.
Nhưng bây giờ...
Nguyễn Manh Manh kéo kéo khóe miệng, may là...
May là cô còn chưa kịp nói, bằng không, mất mặt chính là mình.
Nguyễn Manh Manh không phải tính tình mềm yếu ưu thương, đau lòng một hồi, liền ngoan cường chữa trị.
Cô hất cằm lên, quật cường đáp trả: "Không phải anh cũng như thế sao. Rõ ràng chỉ là diễn trò cho bọn họ xem, không phải vừa thấy mặt anh đã hôn lên. Coi như là đóng kịch, anh cũng không cần diễn chân thực như vậy chứ?!"
"Đóng kịch?" Môi mỏng của Lệ Quân Ngự, nổi lên một độ cong lạnh lẽo.
Mang theo vài phần ý trào phúng, lạnh lùng nói: "Em nói sai, đó không phải đóng kịch."
"Không phải..." Nguyễn Manh Manh hơi run run.
Không phải đóng kịch, vậy đó là gì?
Hai người bọn họ cũng không phải tình nhân thật sự, cô gọi anh "Anh yêu", anh hôn trả lại cô chẳng lẽ không là vì ẩn giấu thân phận ở trước mặt bọn bà Nguyễn sao?
Xe vừa vặn dừng ở một cái giao lộ đèn đỏ.
Lệ Quân Ngự chếch mắt lại đây, tầm mắt lạnh lẽo, rơi vào trên mặt Nguyễn Manh Manh.
Nhìn khuôn mặt nhỏ sững sờ kia, anh dùng một loại giọng điệu giải quyết việc chung, lạnh nhạt mở miệng: "Đó chỉ là trừng phạt, trừng phạt vì tội trốn học."
"Trừng... Phạt..." Nguyễn Manh Manh theo bản năng thuật lại, nhớ tới lời anh đã nói.
Một khi cô không nghe lời, không cố gắng học tập, anh liền hôn cô.
Cái kia vốn không phải uy hiếp...
Thì ra, anh nói đều là sự thật.
Vì vậy, anh hôn... Cũng chỉ là trừng phạt thôi sao?
Vẫn còn không kịp ngẫm nghĩ nữa, tiếng nói lạnh lẽo mà lạnh nhạt của người đàn ông, lần thứ hai vang lên.
"Nếu không em cho rằng, tại sao anh lại hôn em?"
Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Manh Manh, lóe qua một tia kinh ngạc.
Cô nhấc mắt nhìn về phía Lệ Quân Ngự, vô số tâm trạng không kịp thu lại, xẹt qua từ trong cặp mắt hạnh đáng yêu êm dịu kia.
Chột dạ, chật vật thậm chí còn có một chút thất vọng mất mát, ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện.
May là lúc này, đèn đỏ chuyển đèn xanh.
Tầm mắt Lệ Quân Ngự một lần nữa nhìn về phía trước, mới không có bị anh phát hiện, những tâm trạng không kịp thu lại kia.
Khuôn mặt nhỏ hơi trắng bệch, cô cảm thấy môi hơi khô.
Sống mười chín năm, lần đầu tiên nếm trải loại cảm giác vắng vẻ kỳ quái này...
Thật giống như toàn thân đều không thoải mái, nhưng lại không thể nói được, là vì cái gì.
Tay nhỏ không khỏi nắm chặt.
Cô nghĩ, cô thật sự nên suy nghĩ thật kỹ một hồi, tìm một người gả cho, chuyển ra ngoài nhà họ Lệ.