Tối hôm qua Nguyễn Manh Manh nhớ tới ông nội, liền ngủ muộn, sáng sớm lúc thức dậy Tam Thiếu và tứ thiếu Lệ gia đều đã được tài xế đưa đến trường học.
Cô vội vã ăn xong điểm tâm, ngồi trên xe, chuẩn bị đến trường học Nhất Trung báo danh.
Bởi vì đồng phục học sinh để lại nhà họ Nguyễn, ngày hôm nay cô chỉ mặc một chiếc áo đầm màu lam nhạt, là tùy tiện lấy trong tủ treo quần áo.
Dù sao đến trường học, ông Trương có thừa biện pháp làm một bộ đồng phục học sinh mới cho cô.
Nhưng, đi một được nữa đoạn đường, Nguyễn Manh Manh đột nhiên cảm thấy không đúng.
"Trợ lý Lăng, đây không phải đường đến trường Nhất Trung." Dù cho cô không lái xe, nhưng cũng nhớ đường, đây và đường đến trường Nhất Trung vốn là hai hướng khác nhau.
Lăng Bắc ngồi ở ghế phụ phía trước, lạnh lùng trả lời, "Tiểu thư, đây là đường đến học viện tư thục Trí Học."
"Trí Học? Tôi học ở trường Nhất Trung mà."
"Đúng, đó là trước đây, nhưng bây giờ không phải." Thái độ Lăng Bắc cung kính mà xa cách.
"Đại thiếu gia cho rằng, cô cần chuyển đến trường học ưu tú nhất thành phố S, mới có thể được giáo dục tốt nhất. Cô đã lưu ban hai lần, Đại thiếu gia bảo tôi chuyển lời, nếu như không muốn lại lưu ban lần thứ ba, xin cô phối hợp."
Người nói chuyện với cô, rõ ràng là Lăng Bắc đeo mắt kiếng gọng vàng.
Nhưng không hiểu sao, trong đầu Nguyễn Manh Manh, lại đột nhiên phản chiếu ra lúc Lệ Quân Ngự nói câu này thì trong giọng điệu tự phụ lạnh lùng mang theo ba phần cảnh cáo bảy phần uy hiếp.
Thậm chí là lúc anh ta nói chuyện thì thần thái ngạo mạn vô lễ, bá đạo đến cực điểm kia, cô cũng có thể tưởng tượng được một, hai phần.
Tốt, chưa được cô đồng ý, liền tự ý thay cô làm tốt thủ tục chuyển trường.
Nếu như vậy, cô cũng sẽ không ngoan ngoãn phối hợp, xem ai chơi được ai!
"Ha, hóa ra là như vậy." Nguyễn Manh Manh gật gù, tóc đen nhu thuận theo động tác gật đầu của cô, hơi dập dờn.
Tôn cả người cô lên vừa nhỏ bé lại nhu hòa.
"Vậy tôi biết rồi, trợ lý Lăng, khổ cực anh. Cũng xin anh thay tôi chuyển lời cảm ơn với anh cả."
"Anh cả...?" Lăng Bắc nhất thời không đề phòng, không cẩn thận thổ lộ ra kinh ngạc trong lòng.
Nguyễn Manh Manh mặt mày vui vẻ, cong môi cười ngọt ngào, "Phải, mấy ngày trước anh cả còn nói tôi là em gái của anh ấy, nếu như ai dám bắt nạt tôi, liền sẽ làm cho người kia không nhìn thấy mặt trời ngày mai. Không nghĩ tới, anh cả lại thật sự đối với tôi tốt như vậy, ngay cả trường học cũng muốn thay tôi đổi thành trường đứng đầu thành phố S."
"Khụ, ừm, thế à... Tiểu thư yên tâm, lòng biết ơn của cô tôi sẽ chuyển lại."
Lăng Bắc quay đầu đi, vẻ cứng ngắc trên mặt rốt cục tan vỡ.
Lần này đại thiếu gia là thật sự đổi tính? Lại quan tâm đối với một nữ sinh trung học không có quan hệ máu mủ?
Anh còn tưởng rằng, Đại thiếu gia chỉ là tùy ý tránh phiền phức, ném cô bé này đến trường học đã bàn với chủ tịch Lệ, liền dự định chẳng quan tâm.
Không nghĩ tới, Đại thiếu gia lại thật sự coi đối phương như em gái!
Lăng Bắc đột nhiên hiểu được "Tâm ý" của thiếu gia, ngay lập tức đưa địa vị của Nguyễn Manh Manh ở trong lòng từ cấp thấp nhất tăng lên tới cấp cao nhất.
"Tiểu thư, đến trường học rồi." Lần này, Lăng Bắc tự mình thay Nguyễn Manh Manh kéo mở cửa xe.
Nguyễn Manh Manh cười cười với anh ta, thuận theo xuống xe.
Xe sang của Lệ gia, liền dừng ở tòa nhà văn phòng dưới lầu trường học.
Ngày hôm nay là ngày khai giảng của học viện tư thục Trí Học, trường học quý tộc cao cấp nhất thành phố S.
Bây giờ, hết thảy thầy trò từ tiểu học đến trung học phổ thông, đều tụ tập trong lễ đường lớn tham gia lễ khai giảng.
Tòa nhà văn phòng bên này, chỉ còn lại trợ lý hiệu trưởng nhận được thông báo từ lâu, đặc biệt chờ Nguyễn Manh Manh tới đây làm thủ tục.
"Trợ lý Lăng, thật ngại ngùng. Thủ tục nhập học của Nguyễn tiểu thư chúng tôi đã làm tốt, thế nhưng dựa theo phép tắc, học sinh chuyển trường đều phải làm một bài thi chia lớp trước, dựa theo thành tích để chia lớp."
Trong phòng làm việc của hiệu trưởng, trợ lý hiệu trưởng thái độ cung kính lại kiên quyết đưa một bộ bài thi cho Lăng Bắc.
Trường tư thục Trí Học sở dĩ tên là Trí Học, ngoại trừ phương tiện phần cứng và giáo viên phát triển ra, quan trọng nhất chính là tuân thủ nguyên tắc.
Lăng Bắc nhìn bài thi đưa tới, mặt lạnh từ chối, "ý định của đại thiếu gia, tiểu thư của chúng tôi chỉ có vào lớp tốt nhất của Trí Học."