Mục lục
Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"A Triệt, Tiểu Tỳ... Hai người các con lại đây, ba giới thiệu cho các con." Ở trước mặt Nguyễn Manh Manh, biểu cảm Lệ Diệu Dương không nghiêm túc giống bình thường, ngữ điệu nói chuyện với hai đứa con trai cũng thay đổi rất ôn hòa.

"Đây là Manh Manh, sau này chính là chị gái của các con."

Lệ Diệu Dương giới thiệu Nguyễn Manh Manh cho con thứ ba và con út.

Theo lời ông nói, mặt của thiếu niên đẹp thanh tú và cậu bé tối sầm lại, ánh mắt đều bắn tới.

"Chào hai người." Nguyễn Manh Manh hướng hai người bọn họ gật đầu, trong lòng lại âm thầm tặc lưỡi.

Cô bị nhan sắc Nghịch Thiên của đôi anh em này làm cho khiếp sợ.

Tướng mạo của Lệ Quân Triệt đẹp đẽ, ngũ quan thiên hướng âm nhu, nhưng đôi mắt trong trẻo này kết hợp với mái tóc trên trán, sau khi nhìn sang thì lại mang theo một loại quý khí thần bí khó có thể lơ là.

Lại như là thiếu niên trong bức tranh quý tộc thời Trung Cổ, kiên cường, thon dài, tao nhã, đẹp trai.

Mà đứng bên cạnh anh, chỉ có cậu bé tám tuổi Lệ Quân Tỳ, lúc này đang dùng một loại ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn mình.

Toàn thân cậu bé lộ ra hơi lạnh, khuôn mặt nhỏ tinh xảo đều là kiêu ngạo.

Đối đầu cặp mắt hạnh trong veo, tròn tròn có chút tương tự cô kia, Nguyễn Manh Manh có thể rõ ràng cảm nhận được địch ý chất chứa trong đó.

Ạch, dường như cậu bé rất ghét cô?

Có điều suy nghĩ một chút, cũng đúng, Lệ Quân Tỳ và cô năm đó mất đi mẹ tuổi bằng nhau, đều chỉ có tám tuổi.

Nếu như bỗng nhiên có người nói cho cô mới tám tuổi, cô còn có một người chị gái cùng mẹ khác cha, có lẽ cô cũng sẽ không vui vẻ.

Bởi vì cơ thể chảy dòng máu tương đồng, Nguyễn Manh Manh đối với Lệ Quân Tỳ ngược lại vô cùng bao dung.

Cô chủ động cong khóe môi, lộ ra nụ cười ngọt ngào với cậu bé, lúm đồng tiền trên mặt làm cho cả người cô có vẻ đáng yêu lại gần gũi.

Ai biết, cậu bé lại mạnh mẽ trừng cô một chút.

Tiếp theo hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo ngoảnh đầu qua nơi khác.

...

Lần này, cô hơi lúng túng.

Lệ Diệu Dương ho nhẹ hai tiếng, muốn bảo Lệ Quân Ngự nói con út một chút.

Ai biết, con thứ ba vẫn đứng không nhúc nhích - Lệ Quân Triệt, lại đột nhiên đi đến.

Anh không coi ai ra gì đi đến gần Nguyễn Manh Manh, ở trong ánh mắt kỳ quái của tất cả mọi người, duỗi ngón trỏ thon dài trắng nõn ra, ở trên gương mặt béo mập của Nguyễn Manh Manh, đâm đâm.

...

Lại đâm đâm.

Động tác của Lệ Quân Triệt rất nhẹ nhàng, đầu ngón tay man mát nhẹ nhàng đâm trên khuôn mặt no đủ như lòng trắng trứng của thiếu nữ.

"Cậu, cậu làm gì..." Nguyễn Manh Manh bỗng nhiên hiểu ra, cơ thể lui về phía sau, che mặt.

Khuôn mặt nhỏ béo mập kia, nhảy một cái, nóng đến đỏ chót.

Thiếu niên đẹp trai lại không nhìn cô, trái lại chuyển hướng Lệ Quân Ngự, "Anh trai, cô ấy xem ra thật mềm thật nhuyễn, như kẹo đường vậy, em có thể ăn cô ấy không?"

ánh mắt lạnh lùng của Lệ Quân Ngự đột nhiên rét lạnh, dùng ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt quét mắt nhìn Nguyễn Manh Manh đỏ mặt, lãnh đạm nói: "Không thể."

"Ồ..." Con mắt trong trẻo của thiếu niên đẹp trai dường như tối sầm lại.

Lại lưu luyến không rời nhìn Nguyễn Manh Manh một chút, mới ngồi xuống bên cạnh anh cả.

Vừa vặn, ngồi ở phía đối diện Nguyễn Manh Manh.

Mà Nguyễn Manh Manh bị anh ta so sánh là "Kẹo đường", còn bị hỏi "Có ăn được hay không", toàn bộ sự việc xảy cô vẫn cảm thấy có chút mơ hồ.

Xảy ra chuyện gì, vì sao cô nghe không hiểu đối thoại của bọn họ?

Bọn họ nói chính là tiếng Trung sao?

Vì sao lại hỏi cô có ăn được hay không?!

"Manh Manh, con chớ để ý." Lệ Diệu Dương bị hai đứa con trai hành hạ đến đau đầu, mấy thằng nhóc này, trừ anh cả của bọn chúng ra, những người khác nói gì cũng không nghe.

Hơn nữa, mấy đứa trẻ đều đang ở thời kỳ phản nghịch, tính tình mỗi một đứa rất kỳ quái.

"A Triệt từ nhỏ đã thích ăn đồ ngọt, nó... Khụ, có lẽ nó là cảm thấy con quá đáng yêu."

Nguyễn Manh Manh: "..."

Quá đáng yêu, vì vậy hỏi cô có thể ăn được hay không sao?

Nguyễn Manh Manh cảm giác mình lơ lửng.

Lệ Diệu Dương đang muốn bổ sung vài câu, chú quản gia lại vội vàng đi vào.

"Ông chủ, tôi vừa mới phát hiện nhị thiếu gia để lại tờ giấy ở trong phòng, cậu ấy nói cậu ấy đã đi máy bay về nước M."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK