Cô nhìn về phía Lệ Quân Ngự, ngón trỏ chỉ mình, khuôn mặt kinh ngạc.
Tuy rằng cô rất muốn nhìn thấy dáng vẻ ăn quả đắng của Nguyễn Kiều Kiều, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới muốn cướp vị trí hội trưởng hội học sinh.
để cho cô chơi game, trốn học thậm chí là tham gia giải đấu thể thao trường trung học lấy vinh quang cho trường cô có thể.
Nhưng loại chức vụ như hội trưởng hội học sinh này, chỉ thuộc về học sinh tốt, từ trước đến giờ không dính dáng gì tới cô.
Ai biết, hiệu trưởng nghe xong Lệ Quân Ngự dặn dò, lại là một chút do dự cũng không có.
Ông ta lập tức đáp: "Lệ thiếu yên tâm, chuyện ngài dặn dò tôi nhất định làm theo. Trường học của chúng tôi có quy định, tuyển cử Hội Học Sinh được tổ chức trong tháng đầu tiên sau khi bắt đầu học kỳ mới mỗi năm. Chờ một tháng nữa, chức vụ hội trưởng Hội Học Sinh, liền giao cho Nguyễn bạn học."
"Ừm." Lệ Quân Ngự gật đầu, mặc dù đối với thời gian có chút bất mãn, nhưng còn có thể tiếp nhận.
Anh giơ cằm lên, nhàn nhạt liếc nhìn hiệu trưởng, "ông đi xuống trước."
Rất rõ ràng, Lệ thiếu đây là có chuyện, muốn nói riêng với em gái mình.
Mặc dù hết sức tò mò đối với vị Nguyễn bạn học này, không hiểu tại sao cô họ Nguyễn, nhưng lại được Lệ thiếu chính mồm thừa nhận là "Em gái".
Nhưng hiệu trưởng không dám nhiều hỏi một câu, xoay người rời khỏi.
Lệ Quân Ngự ở mặt ngoài xem ra, chỉ là quản lý lớn nhất của trường học Trí Học.
Nhưng trên thực tế thân phận của anh, cũng chỉ có hiệu trưởng biết.
"Chờ đã." Chính vào lúc này, giọng người đàn ông trầm thấp lần thứ hai vang lên.
Hiệu trưởng lập tức dừng bước lại, "Lệ thiếu, còn có dặn dò gì?"
Lệ Quân Ngự ép tiếng nói tới càng thấp hơn, giọng điệu so với vừa nãy còn lạnh hơn mấy phần, "Chuyện này, vẫn bảo mật. Xử lý với Tam Thiếu, tứ thiếu giống nhau."
"Vâng, được, tôi rõ ràng... Lệ thiếu cứ yên tâm." Hiệu trưởng lau mồ hôi, may là từ trước đến giờ mình kín miệng, chưa bao giờ để lộ chuyện hai vị công tử Lệ gia học ở Trí Học ra ngoài.
Người nhà họ Lệ từ trước đến giờ thích người biết điều.
Tuy rằng Lệ gia là đỉnh cấp nhà giàu của nước S, quý tộc lánh đời, nhưng cũng rất ít người biết dung mạo của người nhà Lệ gia này.
Duy nhất một người xuất hiện ở bên ngoài, chỉ có tính cách bất kham Lệ nhị thiếu Lệ Quân Đình.
Bây giờ nhìn lại, vị tiểu thư Nguyễn Manh Manh này cũng giống như Tam Thiếu và Tứ thiếu, mặc dù học ở Trí Học, cũng không thể để người ta biết thân phận người nhà họ Lệ phía sau cô.
...
Hiệu trưởng vừa đi, Nguyễn Manh Manh lập tức cảm giác hơi thở của người đàn ông bên cạnh thay đổi.
Mới vừa rồi còn lười biếng tùy ý, dường như rất cưng chiều cô, lúc này đã thu tay lớn khoát lên đầu cô về.
Lệ Quân Ngự kéo dài khoảng cách với cô, hơi chếch mắt, đang dùng ánh mắt lạnh lùng lạnh nhạt xem kỹ cô.
Chỉ một thoáng, Nguyễn Manh Manh cũng cảm giác được trong không khí có một luồng hơi thở lạnh lẽo, vây quanh mình.
Cô cảm thấy kỳ quái, giơ khuôn mặt nhỏ lên chủ động hỏi: "Anh có việc muốn nói với em?"
Cô vẫn ngoan ngoãn ngồi ở đó, dường như không dám trêu chọc đến anh.
Thực sự không hiểu, người đàn ông này vì sao trở mặt nhanh như vậy.
"Anh nói rồi, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, đối ngoại, anh có thể là anh trai em, cũng có thể thay em giải quyết hết thảy phiền phức."
Giọng nam trầm lạnh vang lên trong phòng làm việc trống trải.
Cực kỳ khác với giọng điệu vừa nãy dỗ cô, bình tĩnh lạnh lùng đến lại như đang bàn luận giao dịch không thể tầm thường hơn.
"Thậm chí, chuyện của em và con gái rơi của nhà họ Nguyễn kia, chuyện em bị người ta vu oan, tất cả anh đều có thể giúp em giải quyết."
Nói đến đây, người đàn ông bỗng nhiên tới gần, ngón tay thon dài nắm cằm khéo léo của Nguyễn Manh Manh.
ánh mắt nhìn cô, không còn nhu ý và đau lòng vừa nãy, chỉ có cảnh cáo lạnh lẽo thấu xương nhất.
"Thế nhưng... đừng chơi trò gian với tôi. Lớp tốt nhất, vị trí hội trưởng hội học sinh, tôi cung cấp hết thảy điều kiện hậu đãi cho em. Mà em, cần phải làm một tiểu thư Lệ gia hợp lệ, để ba tôi và mẹ em yên tâm. Chí ít, bài kiểm tra một tuần sau, tôi không hy vọng lại xuất hiện bài thi hoang đường."