Giữa bạn cùng bàn, cách xa nhau ra khoảng cách nửa mét.
Nhưng chính là như vậy, nếu như thật muốn gian lận, vẫn có thể nhìn lén.
Bài thi rất nhanh đã phát ra, một bộ đề văn, một bộ đề lý.
Hai bộ bài thi, đều là giáo miên tổng hợp khoa ở trường học, ra ngay tại chỗ.
Thời gian thi tổng cộng 3 giờ, vì giảm bớt thời gian, giảm bớt lượng đề, vì vậy cuộc thi lần này không có một câu hỏi trắc nghiệm.
Lúc Nguyễn Manh Manh lấy được bài thi, nhếch nhếch môi.
A, xem ra, cũng thật là có chuẩn bị mà đến, quả nhiên là đặc biệt nhằm vào cô.
Đề ra như vậy, chính là sợ cô dựa vào vận may lựa chọn đi.
Bất quá lần này, chỉ sợ cái người kia cố ý nhằm vào cô, mưu đồ tính toán sẽ thất bại.
Nguyễn Manh Manh tùy ý quét mắt nhìn đề thi văn, tuy rằng có chút khó, nhưng không làm khó được cô.
Lúc ở thành phố Nhất Trung, tuy rằng cô đi học đều làm chuyện khác, nhưng lỗ tai lại không bỏ qua lời nói của giáo viên.
Bằng trí nhớ của cô, nghe xong hai năm khóa tổng ôn tập của lớp 12, chỉ cần không phải cần giải toán kiến thức một chút, hầu như hoàn hoàn chỉnh chỉnh cất giữ ở trong não.
Khóe môi khẽ nhếch, Nguyễn Manh Manh bất giác toát ra ý cười.
Đang chuẩn bị viết, đột nhiên, một bóng người đứng bên cạnh bàn cô.
Nguyễn Manh Manh theo bản năng cau mày, nâng mắt lên.
"Thời gian thi, không cho hết nhìn đông tới nhìn tây, còn không chăm chú làm bài!" Nam sinh trên cánh tay đeo huy hiệu Hội Học Sinh gọi là Lâm Nhất, nổi tiếng nghiêm chỉnh lại cứng nhắc.
Anh ta vừa lên tới đại học của Trí Học, trước đó là nòng cốt của Hội Học Sinh.
Ngày hôm nay bị người tìm đến, chính là đặc biệt giám thị Nguyễn Manh Manh.
Lâm Nhất vừa nói chuyện âm điệu không cao không thấp, lại vừa vặn có thể bị những bạn học khác trong lớp nghe được.
Những người khác nhất thời liền rõ ràng, Nguyễn Manh Manh thi tổng hợp khoa tổng hợp khoa mới được 0 điểm, khẳng định là nhìn lén bài thi của Lệ Quân Triệt.
Nghĩ tới đây, sáng sớm biết được thành tích của Nguyễn Manh Manh, bạn học đối với cô có chút xem thường, lúc này lại càng xem thường loại học sinh yếu này.
Trước kia Nguyễn Manh Manh bị Nguyễn Kiều Kiều vu hại, thật vất vả tích góp ra hảo cảm, lại bị làm hao mòn hầu như không còn.
Mà cúi đầu, Nguyễn Kiều Kiều nghiêm túc cẩn thận làm bại, lại không khỏi cong khóe môi.
Ngâm nga...
Chuyện vui ngày hôm nay, là cô ta cố ý thay Nguyễn Manh Manh sắp xếp.
Ai bảo cái phế vật Nguyễn Manh Manh này, học tập không được, ngu xuẩn không thể tả, có nhược điểm lớn như vậy rơi vào trong tay cô ta.
Dù ông thích thì thế nào?
Nguyễn Kiều Kiều cô ngày hôm nay liền muốn làm tất cả mọi người biết, Nguyễn Manh Manh chỉ biết trở thành sỉ nhục của Nguyễn gia.
Cô còn muốn cho Cố gia biết, dù cho vì cổ phần công ty cưới Nguyễn Manh Manh, Nguyễn Manh Manh cũng sẽ chỉ làm Cố gia mất mặt. Chỉ có Nguyễn Kiều Kiều cô, mới là người phụ nữ thích hợp nhất với Cố Huyễn!
...
Nam sinh đứng ở bên cạnh bàn Nguyễn Manh Manh, biểu cảm nghiêm túc, giọng điệu sống nguội, nhưng Nguyễn Manh Manh lại không sợ.
Cô nhíu mày, không chút nào yếu thế nhìn lại đối phương: "Vì sao, anh chuẩn bị đứng ở bên cạnh tôi, xem tôi làm bài sao? Anh như vậy, sẽ ảnh hưởng phát huy của tôi."
Cố ý đứng ở giữa cô và Lệ Quân Triệt, không phải là sợ cô nhìn lén sao.
Ha ha, Nguyễn Manh Manh thật đúng là không chuẩn bị nhìn lén.
Cùng lắm thì, dù không làm được hóa học vật lí, cô chỉ dựa vào tổng điểm văn, cũng sẽ không bị khai trừ.
"Nguyễn Manh Manh, cô nếu là có thực lực, sẽ không bị bóng người bất kỳ nào ảnh hưởng. Lại nói, tôi đứng ở chỗ nào, cũng sẽ không ảnh hưởng cô nộp giấy trắng."
Lâm Nhất rất ít khi nói cay nghiệt như thế, nhưng bởi vì một số đồn đại, anh ta đối với loại người đi cửa sau tiến vào như Nguyễn Manh Manh, cực kỳ không ưa.
Nhưng anh ta không biết, chính một câu nói như vậy, đã triệt để làm tức giận Nguyễn Manh Manh.
"Tốt, vậy anh liền cẩn thận chờ xem." Nguyễn Manh Manh nâng lên hàm dưới, đối với anh ta nở nụ cười ngọt ngào, nhìn qua hòa hợp đáng yêu, kì thực đáy mắt đã nhiễm lửa giận tái đi.
Chỉ là, Lâm Nhất không nhìn ra.
Anh ta chỉ nhìn thấy cặp mắt hạnh mang ý cười kia, thanh thanh triệt triệt, lóe lên ánh nước.
Trong nháy mắt như vậy, Lâm Nhất từ trước tới nay cứng nhất, cơ hồ xem đến ngây ngẩn,
Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, chuyện càng làm cho anh ta kinh ngạc xảy ra.
Anh ta nhìn thấy Nguyễn Manh Manh cúi đầu, cầm bút.
Từ đề thứ nhất bắt đầu, giống như như có thần trợ giúp, ngòi bút không ngừng lại chút nào, điền lên một lại một đáp án chính xác.