Bà Nguyễn vừa dứt lời, trong phòng khách đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn!
Ai cũng không thấy rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Dù sao, mọi người theo tiếng kêu nhìn lại, liền nhìn thấy tay vịn sô pha kế bên Nguyễn Manh Manh ngồi đã rơi trên mặt đất.
Thình lình, miệng Trương Bình và Tần mở ra to như cái trứng ngỗng.
Lúc này bọn họ mới nhớ tới, Tần Phương từng nói, Trần Tình Chi để lại hai cô con gái đều cực kì lợi hại.
Một thông minh như thần đồng, một đứa thì sức lực lại mạnh như quái vật.
Mà Tần Lãng vừa nãy tùy tiện đánh giá khuôn mặt của Nguyễn Manh Manh, lúc này đã muốn choáng váng.
Tầm mắt của anh rơi vào bàn tay nhỏ tinh xảo đáng yêu kia của Nguyễn Manh Manh.
Ngón tay ngọc nhỏ dài, mười ngón trắng nõn.
Tần Lãng vốn chính là đang YY, nắm chặt bàn tay nhỏ bé kia trong tay, bức bách cô theo mình...
Nhưng bây giờ, lại nghĩ tới hình ảnh bàn tay nhỏ nhắn mịn màng kia nắm chặt bộ phận quan trọng của mình, liền có loại cảm giác đau đến không muốn sống.
Loại đau này, trong nháy mắt liền từ thân dưới tràn khắp cơ thể.
Hô —— đáng sợ, thật đáng sợ...
Cô gái như thế, ai dám cưới!
"Con bé chết tiệt này, mày đang làm gì đó!?" Bà Nguyễn ngược lại một chút cũng không sợ Nguyễn Manh Manh.
Con bé chết tiệt này tuy rằng sức lực lớn, nhưng xưa nay không dám ra tay với trưởng bối, ỷ vào điểm này bà liền không thèm nể nang cô.
"Sô pha trong nhà bị mày làm hư bao nhiêu cái rồi, những thứ đồ này không phải mua bằng tiền sao? Mày ngồi đàng hoàng cho tao, không biết kiềm chế bản thân làm trò cười trước mặt người khác mà! Tao cho mày biết, mày tốt nhất ngoan ngoãn đi làm kiểm tra, đừng để cho tao..."
Lời còn chưa dứt, một giọng già nua nhưng không thiếu phần uy nghiêm đột nhiên từ cầu thang lầu hai truyền xuống.
"Dưới lầu động tĩnh lớn như vậy, có phải là Manh Manh trở về? A Nam, bà lại đang dạy bảo cái gì, mỗi lần gặp mặt con bé đều la rầy đứa nhỏ, nào còn là phong thái chủ mẫu gia đình hả!"
Tên đầy đủ của bà Nguyễn là Lý Nghi Nam, ở nhà họ Nguyễn, chỉ có duy nhất ông cụ mới có thể gọi bà là "A Nam".
Nghe giọng quen thuộc của ông, Nguyễn Manh Manh không thèm để ý đến bà Nguyễn, đứng lên, liền chạy lên cầu thang.
"Ông nội..." Cô chạy tới, đỡ lấy gậy của ông.
Ông Nguyễn năm nay sáu mươi chín tuổi.
Xã hội hiện đại, phần lớn các ông lão dù đã bảy mươi tuổi mà cơ thể vẫn còn cường tráng.
Nhưng cơ thể ông Nguyễn lại đặc biệt không tốt.
Có người nói, đều là do lúc còn trẻ ngày đêm không nghỉ gây dựng sự nghiệp.
Thời gian ông Nguyễn lần trước nằm viện, gần như đã ba tháng.
Nguyễn Manh Manh muốn gặp ông nội đều là bị bà Nguyễn ngăn cản, lúc này nhìn thấy ông, không nhịn được liền đỏ cả vành mắt.
"Quỷ nhỏ, cuối cùng cũng nhìn thấy con... Đến, cho ông nội nhìn một chút." Ông Nguyễn thích nhất chính là Nguyễn Manh Manh.
Luôn nói, cô và mình lúc còn trẻ rất giống nhau trong đôi mắt tràn đầy linh khí.
Trên mặt phong sương của ông đầy ý cười.
Khi nghe tin tức đứa cháu lớn qua đời, suýt chút nữa thì ông đã mất nửa cái mạng.
Có điều cũng may, ông còn có đứa cháu gái nhỏ.
Chỉ là, ông mới vừa về nhà chưa được mấy ngày, liền nghe nói duyên phận của đứa nhỏ này bị người con gái khác phá hoại.
Lần này triệt để làm ông tức giận.
Tối ngày hôm qua, ông liền quở trách Nguyễn Kiều Kiều một trận, ngày hôm nay còn dự định gọi Cố Huyễn lại đây, nói chuyện rõ ràng với anh ta.
"Ông nói gì vậy... Tội sao lại là đang quở trách con bé, tôi chính là dạy dỗ con bé..."
Trước mặt ông lão bà Nguyễn không dám hung dữ với Nguyễn Manh Manh, lập tức đeo nụ cười lên mặt.