"Quân Ngự, con đến rồi..." Nhìn thấy Lệ Quân Ngự, trên mặt bà Lệ rốt cục tràn ra ý cười thật sự.Mà Diêu Vũ Tình mới vừa rồi còn đang khóc sướt mướt, thì lại lập tức dừng khóc nức nở.Chỉ là vẫn để nước mắt ướt nhẹp viền mắt, sau đó khóe mắt hồng hồng, dùng một loại nhận hết oan ức, ánh mắt đáng thương nhìn Lệ Quân Tỳ.Cô ta biết người đàn ông đều đối với nước mắt của phụ nữ, không có sức chống đỡ.Cô ta đã chuẩn bị đầy đủ ——Nhưng mà, sau khi Lệ Quân Ngự vào cửa, lại ngay cả một ánh mắt, cũng không bố thí đến trên người cô ta.Anh chỉ là đi tới bên cạnh Nguyễn Manh Manh, sau đó dùng giọng lạnh lùng trầm thấp nói: "Căn phòng Manh Manh đang ở kia, sau này chính là của người phụ nữ kia."Lệ Quân Ngự ngay cả tên của Diêu Vũ Tình, cũng không chịu gọi.Dù bà Lệ vừa mới sửa lại xưng hô của Lệ Quân Tỳ xong, thì Lệ Quân Ngự vẫn như cũ dùng cách gọi Người phụ nữ kia, để hình dung Diêu Vũ Tình.Không phải việc này có ý nghĩa là đang đánh vào mặt bà Lệ sao.Nhưng càng làm mất mặt, lại là câu nói tiếp theo: "Cô ta ở phòng Manh Manh, phòng của con—— sau này tặng cho Manh Manh ở.""Con —— Quân Ngự, sao có thể để cô ta ở phòng con chứ! Vậy con ở đâu?" Bà Lệ đẩy Lệ Quân Tỳ ra, kích động đứng lên.Lệ Quân Ngự là của kiêu ngạo Lệ gia, là cháu trai lớn bà thương yêu nhất, là người thừa kế tương lai của Lệ gia!Tại sao anh có thể nhường lại phòng của mình, cho một con bé ở?Mà Lệ Quân Tỳ bị bà Lệ đẩy ra, lui về phía sau hai bước, mới đứng vững cơ thể không ngã chổng vó.May là người bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ tuổi còn nhỏ, động tác linh hoạt, phản ứng nhanh.Mà Nguyễn Manh Manh nhìn thấy Lệ Quân Tỳ đứng vững, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.Chỉ là...!Cô đối với quyết định của Lệ Quân Ngự kỳ thực cũng có ý kiến, nhà họ Lệ nhiều phòng trống như vậy, anh nói cái gì mà ở phòng của anh?Đến vào lúc này, còn muốn sàm sở cô, đều là lúc nào rồi!Trong con ngươi màu mực của Lệ Quân Ngự tràn ngập khí lạnh, anh cũng không khách sáo với bà nội, giọng điệu thấp lạnh nhạt nói: "Lời con vừa nói, có chút nghĩa khác có lẽ làm bà nội hiểu lầm."Bà Lệ vừa nghe như thế, lúc này sắc mặt mới dịu xuống: "Thật là, đứa nhỏ này, con cứ hù dọa bà..."Bà còn chưa nói hết lời, lại nghe được Lệ Quân Ngự dùng một loại tiếng nói lạnh nhạt, không thể nghi ngờ tuyên bố: "Sửa lại một chút, ý của con là —— Manh Manh và con, chúng con ở cùng nhau."Lời này vừa nói ra, như một quả bom nổ dưới nước.Nổ thành toàn bộ trong phòng ăn, mỗi người đều là khuôn mặt khiếp sợ, ngạc nhiên, không dám tin tưởng! ! !Khỏi nói bà nội, Diêu Vũ Tình, má Vương...!Chính là Lệ Quân Tỳ, Nguyễn Manh Manh, lúc này cũng là khuôn mặt kinh ngạc, trợn mắt ngoác mồm nhìn về phía Lệ Quân Ngự.Đặc biệt là Nguyễn Manh Manh, cô cô cô...!Nếu không phải là nhìn mọi người còn ở này, thì cô đã muốn xông qua, cắn trên môi mỏng của Lệ Quân Ngự một cái, làm anh câm miệng!Anh làm sao có thể nói ra được!Anh làm sao có thể, trước mặt nhiều người như vậy nói, ra, miệng!Nhưng, người khởi xướng tạo thành tất cả những thứ này —— Lệ Quân Ngự.Anh lại biểu hiện lạnh nhạt mà lạnh lùng đứng ở cửa, không hề khúc mắc tiếp nhận ánh mắt hoặc khiếp sợ hoặc sợ hãi hoặc không dám tin tưởng của những người khác."Con...!Quân Ngự...!Con...!Con con...!Con là muốn bà nội tức chết phải không!" Cháu trai lớn nhà bà, lại không tránh hiềm nghi, ở cùng một chỗ với một đứa con ghẻ.Mà còn là con gái của Trần Tình Chi, là con gái của hồ ly tinh tâm thuật bất chính kia nữa! ! !Lúc này, bà Lệ đã sớm quên nắm đấm sắt của Nguyễn Manh Manh, chỉ là đưa đầu ngón tay, run run sừng sững chỉ vào cháu trai lớn nhà bà.Hầu như đã là hít vào nhiều, thở ra ít, xem ra lại như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.Mà Lệ Quân Ngự, ánh mắt lạnh lùng cuối cùng từ trên mặt bà dời đi.Từ sau khi anh vào cửa, lần đầu tiên nhìn về phía Diêu Vũ Tình.Nhìn về phía khuôn mặt tuy rằng cực lực ẩn giấu, lại giấu diếm đố kị vặn vẹo kia....
Danh Sách Chương: