Mục lục
Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đi rồi đi rồi, còn nhìn cái gì..." Mộ Cảnh Hành phản ứng đầu tiên, kéo Diệp Hàn Đình và Lý Nhất Phàm lại lớn tiếng ồn ào.

Anh một bên đi ra ngoài, một bên có ý riêng nhìn về phía Cố Huyễn và Nguyễn Kiều Kiều.

"Manh Manh đều bị anh yêu nhà cậu ấy đón đi rồi, chúng ta cũng mau về nhà đi. Bằng không lại đứng đây, mình sợ sẽ bị cái vị chua kia dìm chết!"

"Mộ Cảnh Hành, cậu nói cái gì!" Lúc này Cố Huyễn lấy lại tinh thần, nghe được Mộ Cảnh Hành, không khỏi nheo mắt.

"Tôi nói cái gì? Tôi không nói gì nha..." Mộ Cảnh Hành mở hai tay ra, rất là vô lại, "Tôi chính là ngửi thấy được một mùi chua cảm thấy rất buồn nôn, sao vậy, sẽ không phải là từ trên người anh truyền đến chứ?"

Dứt lời, anh còn cố ý để sát vào, muốn đến gần người Cố Huyễn ngửi.

"Mộ Cảnh Hành, Manh Manh hồ đồ, vì sao cậu cũng hồ đồ theo! Nếu các người còn như vậy, đừng trách tôi không nghĩ tình cũ!"

Cố Huyễn lấy ra tư thế anh cả, mặt lạnh quở trách Mộ Cảnh Hành.

Mới vừa rồi Mộ công tử bột còn cợt nhả, nhất thời xệ mặt xuống.

"Cố Huyễn, mọi người đều không ngốc, đến tột cùng là ai đang hồ đồ, anh và tôi đều rõ ràng. Anh mắt mù thích Nguyễn Kiều Kiều – loại mặt hàng này là chuyện của anh, tôi bảo vệ Manh Manh là chuyện của tôi, chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Dù cho anh lấy hết người bên cạnh tôi đi, tôi cũng không la một tiếng. Nhưng ngày hôm nay Mộ Cảnh Hành tôi nói rõ ở đây, có việc gì thì tới tìm tôi... Nếu như anh dám động một sợi tóc của Nguyễn Manh Manh, đừng trách Mộ Cảnh Hành tôi liều mạng với anh!"

Mộ công tử bột bình thường không nghiêm túc, lúc này lại hiển lộ ra một mặt thành thục bất chấp.

Nhưng có người một mực không nghĩ theo hướng đàng hoàng, muốn đẩy dư luận phát triển theo hướng khác.

"Cảnh Hành... Tôi thật hâm mộ Manh Manh có bạn thân tri kỷ bảo vệ như cậu. Cậu so với tôi tưởng tượng, hình như rất yêu Manh Manh " Giọng Nguyễn Kiều Kiều uyển chuyển êm tai, nhưng cũng không phải tiếng người.

"Há, thì ra ở trong mắt cô, một người đối tốt với ai chính là yêu người đó. Vậy ngày lễ ngày tết mẹ cô cứ đến nhà tôi tặng quà, tôi trở về, chắc phải nhắc nhở ba tôi chú ý một chút."

"Cậu..."

Không nghĩ tới Mộ Cảnh Hành lại nói như thế, Nguyễn Kiều Kiều suýt chút nữa bị tức đến phun máu.

Cô hít sâu một hơi, "Được, dù cho cậu không thừa nhận, nhưng cậu làm bạn bè của Manh Manh cũng không nên trơ mắt nhìn cô ấy tự cam đoạ lạc chứ?"

"Tự cam đoạ lạc?" Mộ Cảnh Hành lộ ra một loại biểu hiện không phải cô điên rồi chứ, "Manh Manh tự cam đoạ lạc lúc nào?"

ánh mắt Nguyễn Kiều Kiều hơi tối lại, lộ ra một tia bi thương, "Ngày cô ấy đẩy mẹ tôi xuống lầu, kỳ thực cũng đã cả đêm không về. Mẹ tôi chỉ là nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô ấy, dạy dỗ cô ấy vài câu, liền bị cô ấy..."

Nói đến đây, vẻ đau xót trên mặt Nguyễn Kiều Kiều càng sâu.

"Tôi vốn cho là, Manh Manh chỉ là bởi vì chuyện anh trai Cố Huyễn mà nhất thời nghĩ không thông, đêm đó mới sẽ đi ra ngoài chơi một chút. Nhưng vừa nãy, các người đều nhìn thấy, cô ấy lại... Cô ấy lại tự cam đoạ lạc đến mức để người bao nuôi..."

Nói đến đây, Nguyễn Kiều Kiều cũng nói không được nữa.

Trở về nhào vào trong lồng ngực Cố Huyễn, ôm anh, hai vai không nhịn được run run, dường như vô cùng bi thống.

Tiếp đến, nước chảy mây trôi, động tác vô cùng trôi chảy, nhìn tới mức Mộ Cảnh Hành cũng trợn mắt ngoác mồm.

MN, diễn xuất của Nguyễn Kiều Kiều thực sự là càng ngày càng tốt.

Đương nhiên, trình độ mắt mù, cũng càng ngày càng sâu.

Không nói đêm đó, Nguyễn Manh Manh căn bản không phải đi "Tự cam đoạ lạc", trái lại là "Không ngừng vươn lên" tìm Lệ nhị thiếu mượn thứ nào đó.

Chỉ nói anh chàng đẹp trai mặt lạnh vừa nãy trên xe kia, rõ ràng đẹp đẽ hơn Cố Huyễn mấy trăm lần.

Đừng nói thân phận thật của anh ta chỉ là anh cả của Nguyễn Manh Manh.

Dù cho không phải.

Bằng vào loại tướng mạo kia, cũng chỉ có Nguyễn Manh Manh bao nuôi anh ta, chứ không có chuyện Nguyễn Manh Manh bị anh ta bao nuôi!

Đáng tiếc, ở Trí Học, mãi mãi đều là Nguyễn Kiều Kiều và Cố Huyễn chiếm thượng phong.

Ý của dân chúng, lúc nào cũng nghiêng về hướng bọn họ.

Tuy rằng vừa nãy Lệ Quân Ngự xuất hiện, kinh diễm không ít nữ sinh.

Nhưng đối mặt Nguyễn Kiều Kiều khóc đến điềm đạm đáng yêu, lại so sánh Nguyễn Manh Manh kiêu căng hùng hổ vừa nãy, quần chúng từ trước đến giờ thích đồng tình người yếu, nhất thời ngã về phía Nguyễn Kiều Kiều.

Chỉ một đêm, tin đồn Nguyễn Manh Manh được phú hào bí ẩn nào đó bao nuôi, liền truyền khắp Trí Học.

*

Cùng lúc đó, trong Maybach nhanh chóng chạy như bay.

Người nào đó đang mặt lạnh, cầm lấy tay nhỏ nhu nhược không xương của Nguyễn Manh Manh, lạnh lùng nói: "Em yêu... Vì sao anh không biết, chúng ta là loại quan hệ này?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK