Không ai phát hiện, cô cứ rời đi như vậy.
Ngoại trừ một ánh mắt nhìn cô của Nguyễn Triệu Thiên khi cô rời khỏi.
Thấy thân ảnh Nguyễn Manh Manh lay động chuẩn bị rời đi, khóe môi Nguyễn Kiều Kiều hiện lên một nụ cười hài lòng.
* * *
Nguyễn Manh Manh cúi đầu đi ra ngoài.
Không có mục đích, không có suy nghĩ, cũng không biết mình muốn đi đâu.
Đột nhiên, cô vậy mà lại cảm thấy cả thành phố S này, giờ đây không hề có chỗ cho cô dung thân.
Người bảo hộ của cô thì từ khi cô chào đời tới giờ vẫn chưa từng xuất hiện.
Nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống, làm đôi mắt cô trở nên long lanh.
Giờ phút này, cô đột nhiên thấy nhớ chị gái mình.
Chị... chị...
Đi ra khỏi bệnh viện, ánh nắng mặt trời sáng tới chói mắt.
Nguyễn Manh Manh ngẩng đầu, trước mắt đột nhiên tối sầm, sau đó ngã xuống.
* * *
Không biết ngủ bao lâu.
Trong giấc mơ, cô dường như trở lại lúc bé, cái ngày mà mẹ dẫn cô chơi đùa cạnh bờ biển.
Chị gái ra nước ngoài, cô một mình chơi đến phát chán, muốn tìm mẹ chơi cùng nhưng lại tìm không được.
Tìm khắp nơi, tìm khắp nơi, cuối cùng gặp được một bác trai tốt bụng giúp cô tìm mẹ, cuối cùng, ở trên bãi cát, tìm được một đôi giày da của phụ nữ.
Mà đôi giày đó, cô nhận ra, chính là đôi giày của mẹ.
Từ ngày đó khi mẹ bỏ cô mà đi, không còn quay về nữa.
"Manh Manh, con phải nhớ kỹ, mẹ là có nỗi khổ, mẹ rất khó chịu... bé ngoan, con phải ngoan ngoãn, nghe lời của chị, mẹ yêu các con..."
Nguyễn Manh Manh bỗng dưng mở mắt ra!
Cô tại sao lại mơ lại giấc mơ đó rồi?
"Cô đã tỉnh rồi?" Trong phòng đột nhiên vang lên một giọng nói của đàn ông.
Nguyễn Manh Manh lại càng hoảng sợ, quay lại phía âm thanh kia phát ra, liền phát hiện có một người đàn ông đang ngồi trên ghế salon gần đó.
"Anh, anh là ai..." Cô ôm ngực, một bộ đề phòng sắc lang.
Người đàn ông khẽ mím môi, đẩy cái cọng kính lại một chút, sau đó mới lãnh đạm nói: "Khi tôi tìm được cô, vừa lúc bắt gặp cô ngất ở cửa bệnh viện."
Nguyễn Manh Manh nghĩ tới, thì ra là đối phương cứu mình.
"Thật ngại quá... tôi... cám ơn anh..." Cảm giác khi hiểu lầm người khác, thực sự rất xấu hổ.
"Cô Nguyễn không cần cám ơn, đây đều là những điều mà chúng tôi nên làm... Vết thương trên đầu cô đã được bác sĩ tư nhân xử lý, không biết cô Nguyễn bây giờ còn chỗ nào không thoải mái hay không?"
"À, không có, không có..." Nguyễn Manh Manh khi nói chuyện với người đàn ông này, luôn cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhưng đến cùng là kỳ lạ ở chỗ nào, cô nhất thời lại không nghĩ ra được.
"Vậy được rồi!" Người đàn ông kia đột nhiên đứng dậy: "Nếu như vậy, mời cô Nguyễn đi với tôi một chuyến!"
"Đi, đi đâu?" Nguyễn Manh Manh kinh ngạc.
Người đàn ông đeo kính thờ ơ, trên mặt không xuất hiện chút biểu tình nào.
Anh ta nhíu mày lại, nhìn về phía Nguyễn Manh Manh: "Cô Nguyễn tốt nhất nhanh chân lên một chút, thời gian của cậu chủ rất quý giá, anh ấy đã đợi cô ba tiếng rồi!"
Hả, đợi cô?
* * *
Sau đó người kia liền lui ra ngoài, sau đó liền có mấy người làm nữ tiến vào, bắt đầu thay quần áo cho cô.
Cho đến lúc này, Nguyễn Manh Manh mới phát hiện, quần áo trên người cô đang mặc vậy mà lại là váy ngủ bằng lụa màu hồng nhạt.
Động tác của người giúp việc rất nhẹ nhàng, ánh mắt của họ cũng vô cùng chuyên tâm.
Cho dù nhìn thấy cơ thể cô đầy những vết hôn ám muội, trên mặt cũng có chút biến hóa nào.
Rất nhanh, trên người cô đã là một chiếc váy công chúa theo kiểu châu u, thậm chí ở cổ áo còn là một đôi hồ điệp bé tinh xảo.
"Cô Nguyễn, xong rồi!"
Con mắt vốn bình tĩnh của mấy người làm nữ, lúc này đã nhao nhao lên, hận không thể xuyên thủng người cô.
Cô gái này quá đẹp, thực sự giống như một công chúa bước ra từ thế giới cổ tích.