"Manh Manh, hắn là ai?" Trong giọng nói Cố Huyễn cất giấu cảnh giác cùng bài xích.
So với Nguyễn Manh Manh, hắn đích xác thích ở Nguyễn gia được sủng ái, cũng càng thích nữ nhân có mùi vị ngọt ngào như Nguyễn Kiều Kiều.
Nhưng này không đại biểu, hắn có thể mặc kệ cho Nguyễn Manh Manh thích người khác.
Nguyễn Manh Manh vẫn luôn là cái đuôi nhỏ theo sau lưng hắn, tuy rằng sau này không có khả năng kế thừa Nguyễn thị, nhưng khuôn mặt xinh đẹp kia vẫn làm hắn động lòng trắc ẩn.
Có nàng theo đuổi, Cố Huyễn cho rằng giá trị con người mình lên cao như thuyền gặp nước.
Cho nên, hắn tuyệt đối không cho phép tầm mắt Nguyễn Manh Manh từ trên người mình rời đi.
"Kiều Kiều quả nhiên nói không sai, Nguyễn Manh Manh, cô thay đổi...... Cô nói đi, cô cùng người nam nhân này rốt cuộc là quan hệ gì? Cô có thể chuyển đến Trí Học có phải hay không là nhờ hắn? Vì cái này cô liền chấp nhận bị hắn bao dưỡng?"
Cố Huyễn nghĩ rất đơn giản, Nguyễn Manh Manh chính là không có năng lực chuyển đến Trí Học.
Nàng có thể vào được Trí Học, nhất định là dựa vào quan hệ nào đó.
Người nam nhân này xuất hiện gãi đúng chỗ ngứa, hắn nhất định chính là kim chủ sau lưng Nguyễn Manh Manh!
Lời nói của Cố Huyễn lập tức khiến cho đồng học chung quanh tò mò.
Trong trường học đã từng lan ra tin đồn Nguyễn Manh Manh bị Hoàng lão bản bao dưỡng.
Người nam nhân trước mắt này, tuy rằng vừa nhìn thấy liền không có khả năng là Hoàng lão bản chân què mặt rỗ trong lời đồn.
Nhưng bất luận như thế nào, một nữ sinh cao trung, cùng "kim chủ" nhấc lên quan hệ, tóm lại là không tốt.
"Buồn cười, Nguyễn Kiều Kiều là con riêng ở Nguyễn gia, cô ta có tư cách đến Trí Học đọc sách, mà tôi lại là nhị tiểu thư chân chính của Nguyễn gia, vì cái gì không có tư cách?"
Đôi mắt trong veo của Nguyễn Manh Manh lưu chuyển, cười khẽ quay đầu lại, ôm lấy cánh tay Lệ Quân Ngự.
"Còn có, bao dưỡng là cái quỷ gì? Tôi cùng anh yêu nhà tôi thân mật, sao có thể là loại quan hệ này."
Nói xong, hất lên cằm nhỏ tinh xảo hướng khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt của nam nhân ngọt ngào cười.
"Anh yêu, anh nói có phải hay không?"
Đôi mắt long lanh như lưu ly loé sáng.
Cằm nhỏ tinh tế lả lướt ngẩng một cách cao ngạo, giống như bảo bối được nuông chiều đến kiêu căng.
Lời nói Nguyễn Manh Manh chứa rõ ràng khoe khoang cùng thách thức.
Mà Lệ Quân Ngự từ trước đến nay luôn chán ghét bị người khác dùng ngữ khí khoe khoang cùng thách thức.
Nhưng rũ mắt, nhìn mắt hạnh lấp lánh cất giấu bất an cùng khẩn cầu, hắn muốn vạch trần lời nói của nàng lại như thế nào đều nói không nên lời.
Nam nhân nhíu mi lại, dưới đáy lòng yên lặng thở dài.
Hử, chỉ một lần này, trở về liền phải quản giáo lại nàng.
Trước mặt người ngoài, muốn cho cô gái nhỏ một chút mặt mũi.
Bàn tay lạnh lẽo từ trên vai ngọc Manh Manh di chuyển xuống vòng eo thon thả của nàng, rồi ôm lấy.
Thân thể mềm mại không xương của Manh Manh đã bị Lệ Quân Ngự nhẹ nhàng ôm vào trong lồng ngực.
Không chút nào kiêng kị thân mật.
Đặt cằm lên mái tóc thơm mát của nàng dụi vài cái, nam nhân mới phun ra mấy chữ:
"Ừ, em nói cái gì chính là cái đó."
Âm điệu như cũ lạnh lẽo đạm mạc nhưng lời nói lại mang theo nồng đậm sủng nịch.
"Không có khả năng, người cô thích rõ ràng là tôi!" Cố Huyễn sắc mặt khẽ biến, đáy mắt hiện lên rối rắm.
Hắn không thích Nguyễn Manh Manh, nhưng sớm đã thành thói quen được Nguyễn Manh Manh theo đuổi.
Vô pháp đoán trước!
Không thể chấp nhận, tiểu nha đầu vẫn luôn theo sau lưng mình cư nhiên sẽ di tình biệt luyến.
Cố Huyễn tình nguyện bị Nguyễn Manh Manh trả thù.
Cũng không thể chấp nhận sự thật nàng không yêu mình!
"Manh Manh...... tôi không tin......" Cố Huyễn bất giác buông Nguyễn Kiều Kiều ra, muốn đi lên bắt lấy Nguyễn Manh Manh.
Ai ngờ, vừa mới đi tới phía trước một bước, đã bị ánh mắt băng hàn lạnh lẽo chắn trở về.
Nam nhân kia...... cướp đi Nguyễn Manh Manh......
Hắn chỉ là ngước mắt liếc nhìn Cố Huyễn một cái.
Khiến cho Cố Huyễn - người vừa mới bước vào vườn trường đại học, khắc sâu cảm nhận được, cái gì gọi là lạnh băng sợ hãi, hàn lẫm đến xương.