"Anh... Lệ Quân Ngự, anh làm sao có thể hôn em? Không được, tuyệt đối không được..." Lúc này Nguyễn Manh Manh là thật sự kinh hãi.
Làm sao lại có chuyện như vậy chứ!
Trốn học nên bị đánh mông, cô không tính toán với anh.
Bây giờ anh lại còn muốn hôn cô!
Là hôn đó... Khoan đã, cô có thể hỏi một chút, là hôn mặt, hay là... Hay là hôn môi không?
"Em đây là đang nghi ngờ năng lực của anh sao?" Dứt lời, Lệ Quân Ngự nhấc nửa người lên, nghiêng người sang cô thăm dò.
Nhìn thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng đột nhiên phóng to trước mắt.
Nguyễn Manh Manh hết hồn đến suýt chút nữa từ chỗ ngồi ngã xuống.
"Anh hai, có chuyện gì thì từ từ nói, quân tử động khẩu không động thủ..."
Vừa mới dứt lời, cô liền muốn cắn lưỡi tự sát.
Bị ngu sao, cô đang nói cái gì thế, thế nào là "Động khẩu không động thủ"?
Lời này chẳng khác nào đang động viện Lệ Quân Ngự, nhanh hôn cô!
Mắt thấy gương mặt tuấn tú Lệ Quân Ngự đang ngày càng áp sát mình, trái tim Nguyễn Manh đập liên hồi, theo bản năng nhắm mắt lại.
Thình thịch, thình thịch...
Tim đập ngày càng nhanh, hô hấp đều rối loạn, cô không biết mình đang sợ cái gì, chỉ cảm thấy khắp toàn thân từ trên xuống dưới, hết thảy tóc gáy dường như đều muốn dựng thẳng đứng.
Nhưng mà, đợi một lúc, cũng không thấy cảm giác man mát trên môi như dự tính.
Một giây, hai giây, ba giây...
Thời gian như ngừng lại.
Trong lòng Nguyễn Manh Manh vẫn còn sợ hãi, lặng lẽ mở một con mắt.
Ơ, không thấy gương mặt kia?
Lại mở con mắt còn lại, mới phát hiện Lệ Quân Ngự đã ngồi trở lại chỗ của mình, một tay chống cằm, môi mỏng hơi cong lên, cười như không cười nhìn cô.
Trong đôi mắt sâu không thấy đáy kia mang theo ý tứ trêu tức rõ ràng.
Mẹ nó, lại trêu cô!
Đáng tiếc, trong lòng Nguyễn Manh Manh giương nanh múa vuốt, mặt ngoài cũng không dám lỗ mãng.
Chỉ có thể ngồi yên, ngoan như con mèo nhỏ.
Lệ Quân Ngự rõ ràng rất hài lòng với kết quả của việc "giảng dạy" như vậy.
Mặc lông mày hơi nhíu, tay cầm lên một phần tư liệu học bù được đặt trên bàn sách đã sớm chuẩn bị kỹ càng, lạnh nhạt nói: "Em trả tiền lại cho Tiểu Tỳ đi, chúng ta sẽ bắt đầu học bổ túc.”
"Trả lại tiền cho Tiểu Tỳ?" Nguyễn Manh Manh nhất thời nghe không hiểu.
Lệ Quân Ngự răn dạy cô không học hành đàng hoàng, dụ dỗ Lệ Quân Tỳ chơi game, cô căn bản không để ý tới.
Khi đó, cô đang bị Lệ Quân Ngự đánh mông, đang rất mất mặt, không để ý đến những cái khác.
"Lẽ nào em không nhớ em đã dụ Tiểu Tỳ cùng chơi game?”Lệ Quân Ngự nâng mí mắt, đôi mắt lạnh lùng chăm chú nhìn Nguyễn Manh Manh.
Nguyễn Manh Manh sửng sốt nửa giây, đột nhiên tỉnh ngộ: "Không, không có... Đương nhiên không."
Cô cũng không phải đồ ngốc, trong nháy mắt liền hiểu ra.
VL, thì ra "Bảo bảo vô địch thiên hạ" chính là Lệ Quân Tỳ!
Nguyễn Manh Manh bị sự thật này làm cho chấn động.
"Vậy thì trả 10 vạn lại cho thằng bé. Thân là chị gái, em phải làm sao để xứng với tiếng chị đi chứ." Tiếng nói Lệ Quân Ngự trầm thấp, giọng điệu vô cùng cương quyết.
Rất rõ ràng, lệ đại thiếu không cho phép cô cãi lại.
Nhưng 10 vạn đồng lận đó!
Cô phải trả lại tận mười vạn cho Lệ Quân Tỳ...
Sao cô lại xui xẻo như vậy, thật vất vả ôm cái rương vàng từ kim chủ kia, không ngờ là của Lệ Quân Tỳ.
Trước đó Nguyễn Manh Manh một chút cũng không biết, kim chủ chính là Lệ Quân Tỳ.
Ở trong mắt cô, "Bảo bảo vô địch thiên hạ" chính là tên nhà giàu không có đầu óc.
Tuy rằng cô định giá có cao một chút, nhưng cả tuần nay đêm nào cô cũng phải khổ sở chỉ dẫn nó chơi.
Kim chủ kỹ thuật kém, yêu cầu nhiều, thích BB, còn không muốn đích thân lên sàn.
Còn Nguyễn Manh Manh là loại đại thần kỹ thuật tốt, dẫn theo Lệ Quân Tỳ, nhọc nhằn khổ sở đánh một tuần, cũng mới đánh tới đẳng cấp Bạch Kim.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Manh Manh càng đau lòng.
Vất vả cả tuần, cô lại dẫn theo học sinh tiểu học đi cày game...
À không, Lệ Quân Tỳ nhảy lớp, nên là học sinh trung học mới đúng.
Nhưng mặc kệ như thế nào, cô bỏ công sức, Lệ Quân Tỳ trả thù lao, những đồng tiền kia đều là cô tự thân vận động mà có, không thể cứ như thế giao ra.
Mặc kệ, Nguyễn Manh Manh cô sẽ không trả tiền lại.