Lệ Quân Ngự vừa dứt lời, âm nhạc đệm vui mừng vui vẻ trong phòng yến hội, đột nhiên dừng lại.Trên đài, đại thọ ngày hôm nay, bà Nguyễn cầm microphone nói chuyện.Nghe được âm nhạc vui tươi đột nhiên không kịp chuẩn bị ngừng lại, bà Nguyễn ít khi đối mặt loại cảnh tượng hoành tráng này, quay về microphone liền nói một câu: "Xảy ra chuyện gì? Sao âm nhạc ngừng rồi!"Giọng mẹ Tần lớn, quay về microphone nói một câu như vậy, toàn bộ trong phòng yến hội nhất thời liền vang lên giọng gào to của bà ta.Khách khứa dưới đài đang cảm thấy kỳ quái, bà già này xem ra không giống danh môn quý phụ gì, phong thái vì sao kém như thế?Tần Phương ôm đứa trẻ, vội vã nháy mắt cho Nguyễn Kiều Kiều.Nguyễn Kiều Kiều biết bà ngoại mình là đức hạnh gì, vội vã đỡ lấy bà ngoại cô, muốn tiếp nhận microphone.Ai biết, đúng lúc này, nhạc đệm bị hỏng lại một lần nữa truyền ra."Coong...!Coong...!Coong...!Coong..." Tiếng nhạc buồn nặng nề, vang lên trong phòng yến hội đường hoàng hùng vĩ.Vốn náo náo nhiệt nhiệt, tình cảnh cực kỳ vui mừng, nhất thời lạnh xuống.Khách khứa dưới đài đều nghe khựng lại.Chuyện gì thế này?Chúc thọ đang yên đang lành, vì sao đột nhiên nổi lên nhạc buồn!Khách khứa dưới đài kinh ngạc, kỳ quái, năm người nhà họ Nguyễn trên đài cũng không dễ chịu như thế.Nguyễn Triệu Thiên không tồi, kiến thức rộng rãi, tuy rằng sắc mặt đột nhiên đen kịt lại, nhưng may là còn giữ được bình tĩnh.ông lập tức chỉ huy Tần Cương và Nguyễn Tuyết Cầm dưới đài, ra phía sau đài coi tình hình.Trên mặt Tần Phương và Nguyễn Kiều Kiều lúc xanh lúc đỏ, rất là khó coi.Đặc biệt Nguyễn Kiều Kiều, nhiều bạn học đến đây như vậy, tình cảnh vui mừng náo nhiệt đột nhiên nổi lên nhạc buồn, quả thực chính là làm cho cô mất mặt.Có điều...!Sắc mặt hai người khó coi như thế nào đi nữa, cũng tốt hơn mẹ Tần lắm rồi.Chí ít, các cô không có như mẹ Tần, tức đến nổ phổi giơ chân ở trên đài."Chuyện thế nào, sao lại như vậy...!Nhanh bảo bọn họ dừng âm nhạc một chút, ôi này, đây là muốn trù tôi chết sao! ***@#$^%^&***!"Mẹ Tần gấp đến độ giậm chân.Ngày hôm nay bà cố ý kêu hàng xóm già, chị em gái đến, chính là muốn nở mày nở mặt ở trước mặt bọn họ.Nhưng bây giờ...!Tiệc mừng thọ đang yên đang lành nổi lên nhạc buồn, này không phải là đang ném khuôn mặt già nua của bà sao!Mẹ Tần sốt ruột, cũng đã quên mình đang ở đâu, càng đã quên trong tay mình còn cầm microphone.Hùng hùng hổ hổ, nện ngực giẫm chân, không ngừng nói lời thô tục ở trước mặt người nhà họ Nguyễn, tất cả đều mắng lên.Dưới đài nhất thời xôn xao.Mẹ vợ của Nguyễn Triệu Thiên này, mắng người đến thật đúng là thuận miệng, đây hoàn toàn chính là người đàn bà chanh chua chửi đổng mà!Thật vất vả, nhạc buồn ngừng lại, Nguyễn Triệu Thiên cũng mặt tối sầm lại giật lấy microphone từ trong tay bà Tần.Ngoài cửa lớn phòng yến hội, đột nhiên truyền đến một tiếng hô to: "Tào Mỹ Phụng nữ sĩ, hoa ngài đặt trước đến rồi!"Trên đài, bà Tần bị gọi vào bản mệnh, mờ mịt nói: "Tôi, tôi đặt hoa khi nào?"Mọi người thế mới biết, thì ra bà Tần gọi là Tào Mỹ Phụng.Người nhà họ Nguyễn chưa kịp làm rõ là xảy ra chuyện gì, người tặng hoa ngoài cửa đã vào sân.Mấy chục người đàn ông mặc áo tang vải trắng, trên cánh tay đeo huy chương màu đen, giơ hai mươi mấy vòng hoa lớn lên, từ ngoài phòng yến hội đi vào.Vòng hoa rất lớn, mỗi vòng hoa đều cần hai người đàn ông trưởng thành ôm mới có thể giơ lên.Chỉ chốc lát sau, hai mươi mấy vòng hoa lớn ở ngay hai bên trái phải phòng yến hội, lần lượt bày ra.Hoa cúc vàng bạc tạo thành vòng hoa lớn, phòng yến hội vốn vui mừng, tôn lên đến cực kỳ thảm đạm.Có vòng hoa ở giữa, mang theo một chữ Mộ thật lớn.Có cái thì lại mang theo hai câu bi thương ——Đau xót chia buồn, lên đường bình an!Dung mạo và tiếng nói dường như vẫn còn, người đã chết hãy ngủ yên!Còn có một cái, càng khuếch đại, trực tiếp viết Lưu danh thiên cổ, cuộc sống mạnh mẽ!Lúc Nguyễn Manh Manh nhìn thấy vòng hoa kia thì nhịn không được, trực tiếp cười phun ra ngoài..
Danh Sách Chương: