Không biết số hắn có phải là nhiệm vụ giải cứu phụ nữ bị “hãm hại” không. Nhưng lần trước và lần này đều đến vào đoạn cao trào. Thấy Vân Tú đã bị ba tên kia lột gần như sạch sẽ, chỉ còn quần lót đang chuẩn bị cởi ra, hắn vừa chạy vừa rút cung tên, mũi tên rất nhanh “vèo” bay đi.
Tên John đã cởi xong quần áo của mình, đang định hoàn thành bước cuối, tâm trạng đang thả lỏng thì đột nhiên thấy sau lưng trái đau đớn, hắn chưa kịp kêu lớn thì mũi tên đã xuyên thẳng qua tim, chết không nhắm mắt.
Tim và Alerk tay chân cũng đang hoạt động vui vẻ thì thấy tên đồng đội nằm vật ra. Chưa kịp hoàn hồn thì nghe thấy tiếng đội trưởng:
- Có xạ thủ, mau ẩn nấp.
Hai tên này không hổ danh là dân chuyên nghiệp, rất nhanh cầm vũ khí, quần áo chẳng quan tâm, lăn mấy vòng tìm chỗ nấp.
Dương Tuấn Vũ nóng máu lên nhưng cũng biết kẻ địch không đơn giản. Hắn bình tĩnh lại, nấp vào tường, sau đó ước lượng vị trí kẻ địch.
Hắn di chuyển như một con báo không gây tiếng động, áp sát hai tên đội viên.
Thời gian trôi qua từng giây vô cùng căng thẳng, Dương Tuấn Vũ cảm nhận được có tiếng thở rất nhẹ, đây rõ ràng là lính đặc chủng, tiếng thở cũng được hạ đến thấp nhất. Do Dương Tuấn Vũ đã áp sát rất gần nên mới có thể nhờ thính giác siêu nhạy của mình phát hiện được. Nếu là người khác, đứng bên cạnh cũng không nhận ra.
Hắn rất nhanh tính toán, nhặt một viên sỏi ném vù rất nhanh về phía trước. Tiếng súng giảm thanh “tụp tụp tụp” vang lên. Bọn này biết gặp phải đối tượng nguy hiểm không hề muốn vui đùa như trước, phải dùng hàng nón, không thì sẽ rất nhanh đi theo tên John ngu ngốc.
Dương Tuấn Vũ lợi dụng tiếng súng vang lên che giấu tiếng bước chân mình, sau đó vụt ra cho mỗi tên 1 nhát dao dứt khoát trúng ngực. Hai nhát dao có thể nói cắm vào rút ra vô cùng nhanh gọn lưu loát.
Trước khi tắt thở, Tim và Alerk chỉ kịp nhìn thấy cái bóng và hình chiếc mặt nạ khắc nổi một còn rồng địa ngục với đôi mắt như thiêu đốt linh hồn.
Hắn nhìn thấy Elise đã nằm đó ngất đi nhưng không dám ra cứu cô ngay, vẫn còn một tên nguy hiểm đang rình mồi. Nếu như hắn ra sẽ ăn ngay đạn. Hắn biết mình vẫn còn chưa đủ khả năng né tránh món đồ chơi này.
Hắn lại ẩn thân rất nhanh vào màn đêm. Ẩn thân, chính là môn võ cơ bản nhất của ninja. Nhưng độ khó của nó là cao nhất. Ninja, sinh ra làm sát thủ, chính vì vậy khả năng hòa nhập vào môi trường vô cùng khủng bố. Không nói quá, nếu bạn đang bước đi mà không may dẫm chân lên người họ thì cũng không nhận ra sự khác biệt với những viên gạch khác. Khi bạn dựa lưng vào họ cũng tưởng như dựa lưng vào bức tường an toàn. Đó là cảnh giới võ học ẩn thân tối cao.
Dương Tuấn Vũ còn chưa bá đạo như thế, nhưng khả năng đến thời điểm này cũng không tồi. Hắn tự tin có thể qua mặt được mấy tên này.
Tên đội trưởng nghe thấy có tiếng súng giảm thanh, sau đó im bặt thì biết là hai thằng đệ vô dụng đã xong đời rồi. Hắn không biết kẻ đeo mặt nạ này là ai, rõ ràng không phải là thành viên đội Báo Đêm, vì chúng không có đứa nào sử dụng cung, một loại vũ khí ở thời này so với súng thì chỉ là đồ vô dụng.
Vậy mà tên này bắn cung rất nhanh, rất chuẩn, âm thanh cũng rất nhỏ. Chỉ nghe như tiếng gió thổi qua, một tên đồng đội đã phơi xác. Vì thế hắn không dám chủ quan, rất nhanh leo lên nóc nhà cao 4 tầng, sau đó dùng súng ngắm ngắm vào vị trí người phụ nữ kia. Hắn biết chắc đây là một đội. Nếu tên kia ra cứu người thì rất đơn giản “bùm” một cái là xong việc.
Dương Tuấn Vũ quan sát xung quanh không thấy kẻ địch đâu, hắn cũng không dám manh động. Đang suy nghĩ đối sách thì tự nhiên thấy có ánh sáng phản chiếu lên bức tường trước mặt. Ánh sáng rất mờ nhưng hắn vẫn nhận ra đây không phải là ánh đèn nhà ai chiếu ra. Đây chắc chắn là ánh trăng. Nhưng tại sao lại có ánh sáng hình tròn như vậy, hắn nghĩ đến một khả năng: Ánh trăng đang chiếu vào kính ngắm của súng tầm xa.
Dương Tuấn Vũ rất nhanh lẩn đi, tính toán góc độ rồi đoán ra vị trí căn nhà nghi ngờ. Hắn rất nhẹ nhàng lao lên căn nhà bên cạnh. Khi tới nóc, hắn nằm xuống, rất nhanh nhìn thấy một chiếc ống ngắm dài đang chĩa ra khỏi lan can.
Đã xác định được chính xác, hắn chuyển sang căn nhà khác để lấy góc bắn. Tên đội trưởng vẫn đang dùng ống ngắm quan sát xung quanh thì đột nhiên cảm giác nguy hiểm, đồng thời nghe thấy tiếng gió “vèo”, hắn lăn người tránh. Nhưng mũi tên vẫn găm vào tay phải. Hắn cắn chặt răng để không kêu lên, sau đó nhảy đi trốn.
Kẻ địch đã ngắm được vị trí của mình thì không thể kịp quay lại bắn được. Như thế chắc chắn sẽ ăn ngay thêm 1 mũi tên. Hắn rất khôn ngoan, chuồn mất, vừa chạy vừa chửi: “Mẹ kiếp, nhiệm vụ mà Zero nhận không đơn giản, lỗ lớn rồi. Vừa gặp đội Báo Đêm, vừa gặp một tên tập làm Hawkeye. F**k”
Dương Tuấn Vũ đã chắc mẩm là thịt gọn tên đội trưởng, nhưng không ngờ tên này đánh hơi nguy hiểm rất nhanh, hắn đã né được, chỉ có bị thương ở tay. Đang định đuổi theo thì thấy tín hiệu sống của Vân Tú đã báo động nguy hiểm. Hắn chửi “Mày hôm nay gặp may đấy tên khốn”, sau đó lao tới chỗ Vân Tú.
Tới nơi, hắn nhận ra vết thương của cô nguy hiểm hơn hắn nghĩ. Trên người có hơn 10 vết dao, nhiều chỗ bầm tím vì bị đánh trúng. Hắn tự chửi mình mấy câu, sau đó lấy thuốc ra bôi lên vết thương, băng lại cho cô, mặc lại quần áo, rồi xử lý nhanh gọn hiện trường, lấy lại mũi tên, sau đó đốt cháy ba cái xác.
Hắn bế cô lao đi trong đêm, Elise thoáng cảm thấy mình đang nằm ở một nơi an toàn, người cô hết căng thẳng, mềm nhũn ra trong vòng tay hắn.
Dương Tuấn Vũ còn đang lo lắng cho cô, làm gì có để ý đến mềm hay cứng. Hắn lao nhanh tới chỗ Lan Ngọc (bác sĩ mà đã chăm sóc hắn khi hắn sống lại).
Khi Dương Tuấn Vũ đến nơi, tất nhiên đã giấu hết đồ đạc, vũ khí vào balo, hắn lại trở lại hình dáng học sinh. Hắn lao vào ngay khoa cấp cứu, thấy bác sĩ Lan Ngọc đang trực thì có chút vui mừng, hắn ôm Vân Tú chạy tới nói lớn:
- Chị Lan Ngọc, mau mau giúp bạn em.
Lan Ngọc đang trực quầy, thấy có tiếng gọi tên mình thì nhìn lại, ngờ ngợ nhận ra người thanh niên trẻ tuổi kia có chút quen, định thần lại nghe ra có người cấp cứu. Cô vừa chạy tới vừa hô:
- Mọi người chuẩn bị cáng, đo cho tôi mạch, huyết áp, lấy túi chống sốc lại đây.
Khi đẩy cáng vào, cửa phòng đóng lại, Dương Tuấn Vũ ngồi ôm đầu tự trách mình.
Hắn hết ngồi lại đứng, đi đi lại lại. Lan Ngọc đã đẩy Vân Tú vào phòng phẫu thuật rồi, người cô có rất nhiều vết chém, mất máu cấp, nội tạng cũng bị chấn thương. Xương sườn gãy 3 cái.
Sau 3 tiếng, đèn phòng phẫu thuật tắt, Lan Ngọc mặc áo phẫu thuật bước ra, cô nói:
- Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm. Nhưng làm sao em ấy lại bị nhiều vết thương như vậy? Khâu mất 40 mũi, gan bị xuất huyết nhẹ, cần phải theo dõi thêm. Cảnh sát đã biết chưa? Là ai lại ra tay ác độc với một cô gái như vậy?
Dương Tuấn Vũ nghe thấy cô đã không còn nguy hiểm thì thở ra một hơi, mồm lầm bẩm:
- Không sao là tốt rồi. Không sao là tốt rồi.
- Này, chị đang hỏi em đó? Đã báo cảnh sát chưa?
- À. Em chưa.
- Chuyện này phải báo cảnh sát. Phải bắt những tên khốn đó chịu trách nhiệm trước pháp luật. Em chưa báo thì để chị giúp. Ài, xã hội bây giờ thật loạn.
Dương Tuấn Vũ rất nhanh giữ tay chị ta lại, hắn nói dối:
- À, không cần báo nữa, bọn chúng bị bắt hết rồi.
- Đã bắt hết rồi?
- Đúng vậy, chị yên tâm, sao em có thể để chúng chạy mất sau khi đã làm cô ấy như thế chứ?
- Được rồi, cô ấy còn chưa tỉnh. Nằm trong phòng hồi sức, nơi đó sẽ có nhân viên chăm sóc, khi nào cô ấy tỉnh thì cậu hãy vào. À. Còn phải báo cho người nhà cô ấy biết nữa.
- Vâng vâng, em biết rồi.
- Mà nhìn em rất quen, hình như chị đã gặp được ở đâu rồi?
- Quen là đúng, lúc em sống lại.. à không, là lúc em tỉnh lại đã nhìn thấy chị mà. Chị có nhớ cậu thanh niên gầy gò, ừm, ngã vỏ chuối sấp mặt rồi bị ngất đi không?
- Cậu?
Lan Ngọc trợn mắt ngạc nhiên, sau đó quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt, gật gật rồi lại lắc lắc đầu, cô nói:
- Không thể nào. Chắc cậu là anh trai cậu ta. Cậu nhóc đó tuy gầy nhưng cũng khá đẹp trai, tuy nhiên cậu không thể là cậu nhóc đó được.
- Sao lại không thể?
- Khi đó tôi nhớ rõ, cậu ta mới chỉ cao 1m65 gì đó, nặng chắc khoảng 50Kg. Từ đó tới nay mới gần 1 năm, không thể quá khác biệt thế này được. Cậu cũng đẹp trai hơn cậu ta nhiều.
“Thì ra đúng là trước kia mình rất thảm” Dương Tuấn Vũ dở khóc dở cười, nói hết nước miếng những chuyện cũ, rồi còn đưa cả chứng minh thư, bằng lái xe, giấy đăng ký xe ra hết một lượt. Chỉ còn thiếu nước về nhà lấy nốt sổ hộ khẩu nữa thôi. May mà cuối cùng Lan Ngọc cũng tiêu hóa được sự thật kinh dị này.
- Thì ra thật sự là cậu. Không ngờ mới qua gần 1 năm đã khác như vậy, cao lớn, đẹp trai. Đúng là bố mẹ cậu nuôi rất tốt. Hôm nào cậu phải cho tôi gặp họ để xin bí quyết, con trai tôi cũng gầy gò, nói thế nào cũng không chịu ăn. Ài, là bác sĩ nhưng con mình lại không chăm sóc được.
- Chị đừng quá bi quan, em có phương pháp giúp chị.
- Ồ, lại tốt như vậy, cậu nói thử xem.
- Cha em có quen một người bạn làm bên Đông Y, họ có bài thuốc kích thích ăn uống rất tốt, đảm bảo không có tác dụng phụ gì. Ông ấy đã làm cho em uống mấy tháng thì thấy hiệu quả ngay. Bài thuốc này cũng rất đơn giản, chị có thể tự mua rồi làm.
Dương Tuấn Vũ rất nhanh chóng viết ra một đơn thuốc tăng cân, bản thân hắn ngoài ăn thức ăn và tập luyện đầy đủ ra, thì ban đầu chính là nhờ phương thuốc này của Triệu Cơ kích thích cơ thể ăn uống và tăng hoạt động hơn.
- Đây, chị cầm về mua rồi sắc cho con chị uống, liều dùng em cũng ghi lại rồi. Nhưng chị cũng nên cho con mình tham gia các trò chơi như bóng rổ, cầu lông, bơi lội,.. hoặc là đi tập võ, vừa khỏe lại tự bảo vệ được mình.
- Ừm, cảm ơn em. Chị cũng phải chỉnh đốn lại nó thôi.
- Em phải cảm ơn chị vì đã giúp đỡ bạn em chứ.
- Mà đấy là bạn gái em à? Rất xinh đẹp đấy. Các vết thương chị cũng khâu rất cẩn thận, sau này mua thêm thuốc làm mờ sẹo bôi vào thì không sao đâu. Hì, đồ đạc dụng cụ cũng rất đầy đủ. Nhóc con em thật là có phúc đấy.
Lan Ngọc trước khi đi còn nói nhỏ với hắn mấy câu, làm cho Dương Tuấn Vũ cạn lời.