Vũ Chấn Phong thở hắt ra một hơi, tay giật “phựt” một cái đi một nhúm râu làm ông ta vừa mặt nhăn nhó lại vừa cười ha hả rất đắc ý, cảm giác đây không phải là Dương Tuấn Vũ thi mà người đó chính là ông ta vậy.
Ai có mặt ở đây cũng phải giật mình suýt xoa, tuy nhiên mọi người vẫn đang căng mắt vào hai loạt đạn ở cự ly 2000 và 2200m.
Không để họ thất vọng, Dương Tuấn Vũ đều giành lấy ba điểm số 100 tuyệt đối.
Bộ trưởng Lê Quân khen ngợi:
- Tôi thấy đây chính là một con hắc mã trong cuộc thi năm nay, không ngờ Phong lão lại may mắn như thế. Ha hả, lần này chắc ông không bị mất mặt mũi nữa rồi.
Vũ Chấn Phong nở mũi, ông biết tên nhóc này rất tốt nhưng cũng không ngờ hắn lại xuất sắc như vậy.
Phần thi nhỏ cuối cùng là tiêu diệt kẻ địch xuất hiện bất ngờ.
Phần thi này yêu cầu cần giải cứu con tin trong vòng 15 phút, trong quá trình đó, thí sinh tham gia sẽ phải đối mặt với 10 kẻ địch xuất hiện bất ngờ, mà 10 người này lại là những người lính tinh anh, cũng là thành viên dự bị năm trước của Quân Đoàn Tối Mật. Điều này nói lên họ rất tinh nhuệ.
Trong số bốn người xuất sắc mà Dương Tuấn Vũ đã chỉ mặt điểm tên lúc trước, chỉ có Âu Chí Quốc là đạt được điểm tối đa phần thi này, điều này cũng cho thấy bản lĩnh chiến đấu thật sự của kẻ này rất xuất sắc.
Trong một cuộc chiến, bạn sẽ không biết kẻ địch của mình dùng những cách thức gì để tiếp cận và tiêu diệt mình, nó khác hẳn với việc chỉ bắn một mục tiêu vô tri vô giác ở hai phần thi trước. Từ tiếng bước chân, tiếng hít thở, cho đến cách chiến đấu, suy nghĩ của đối phương bạn không thể biết, vì vậy yêu cầu bạn phải có phản xạ tốt, đầu óc tư duy chiến thuật tài ba, và đôi khi có cả chút may rủi trong đó nữa.
Sở dĩ Âu Chí Quốc xử lý được toàn bộ 10/10 kẻ địch nhưng mục tiêu quan trọng nhất là cứu con tin thì hắn lại chưa làm tốt khi để con tin bị trúng đạn, mặc dù vị trí không nguy hiểm đến tính mạng nhưng đao kiếm vô tình, lần sau chưa chắc đã có thể may mắn như vậy.
Lần này địa điểm thi đấu là ở một con tàu chở hàng, con tin chính là một vị khách 50 tuổi, theo ghi chép thì đây là một nhà khoa học thiên tài đã chế tạo ra một vật liệu X có tính năng mềm dẻo, đàn hồi như cao su nhưng khi chịu lực va chạm thì nó lại rắn chắc hơn sắt thép. Thứ này được dùng để làm gì thì không nói đến, tất cả chỉ là giả dụ mà thôi.
Nhưng khi Dương Tuấn Vũ nhìn vào bài giới thiệu này thì hắn lại giật mình, đây chẳng phải là Sudan – một loại vật liệu dùng để chế tạo giáp thế kỷ 22 hay sao? Một chiếc áo khi bạn sờ vào cứng như sắt nhưng lúc kéo ra thì lại mềm như bún, mặc vào ôm sát người, chiến đấu như nhàng thoải mái nhưng khi chịu lực tác động lớn thì các siêu phân tử của nó ngay lập tức co lại tạo thành một “khiên chắc mini” tại điểm đó.
Hắn vui mừng suýt nữa reo lên. Reo lên không phải là cứu được ông này thì sẽ tìm ra được loại vật liệu mới, mà reo lên bởi vì trước nay hắn đã quên mất loại vật liệu “thần thánh” này. Thậm chí hai tính năng trên của nó mới chỉ là một ít trong số các tính năng ưu việt của loại vật liệu này đem lại.
Theo ghi chép của Triệu Cơ thì từ khi tìm ra thứ này tất cả các loại giáp của binh sĩ, quân nhân đều được thay đổi toàn bộ. Đây chính là một cột mốc cách mạng của quân sự toàn cầu. Thậm chí khi chiến đấu với những kẻ dị hợm ngoài hành tinh nó cũng thể hiện được những ưu điểm mạnh mẽ của mình.
Tuy nhiên không thứ nào không có hai mặt của nó, cái gì hiếm chưa chắc đã quý, nhưng cái gì quý thì chắc chắn là hiếm. Vật liệu chế tạo thứ này đến từ các mảnh thiên thạch ngoài không gian, mà không phải mảnh thiên thạch nào cũng có.
Vì thế nói là tất cả các loại giáp của binh sĩ đều được thay đổi nhưng cũng chỉ là những người tinh anh trong tinh anh mới có quyền sử dụng, đồng thời bộ giáp ấy cũng không phải toàn bộ làm từ Sudan mà nó chỉ được gia công một tỉ lệ rất nhỏ, đủ để che chắn các vị trí trọng yếu của con người như trái tim, và bộ não mà thôi.
Loại vật liệu này được tạo thành bởi liên kết hơn 50 loại đơn chất khác nhau, trong đấy mấu chốt
và hiếm nhất chính là nguyên tố mới – Su của thiên thạch. Vì nó là nguyên tố mới nên hiện tại còn chưa được tìm ra, mà như thế Dương Tuấn Vũ có giàu có cỡ nào, có tha thiết muốn mua thì cũng chẳng ai biết mà bán cho hắn. Chỉ có tình cờ gặp được, hoắc hắn bỏ thời gian đi phiêu lưu, tìm kiếm thì may ra tìm thấy thông qua máy quét của Triệu Cơ.
Một cách khác là mua thiên thạch, nhưng loại này không phải cứ muốn là mua được, đa số chúng đều bị các quốc gia sở tại tịch thu làm vật nghiên cứu, nếu vô dụng với họ thì cũng không vứt đi mà được mang ra đặt trong lồng kính của viện bảo tàng để kéo du khách đến tham quan, tăng lợi nhuận kinh tế.
Chỉ có thi thoảng ở những cuộc giao dịch ngầm thì còn bắt gặp, nhưng số tiền bỏ ra cho mấy thứ này cũng tính đơn vị cả tỷ đồng mà có Su hay không, có nhiều hay ít thì còn cả một sự may mắn không hề nhẹ.
Tiền nhiều để làm gì? Tiền nhiều để tiêu nhưng chưa chắc đã tìm được thứ đáng giá để tiêu.
Mà tất cả cứ tạm gác lại đã, giờ quan trọng là cuộc thi chuẩn bị bắt đầu, tuy vậy, thanh niên con tin này hắn đã chắc chắn là phải cứu rồi. Dù gì người ta cũng đã cho hắn nhớ đến một thứ quan trọng mà.
Ngay khi tiếng còi hiệu vang lên, Dương Tuấn Vũ mang theo khẩu Ak-47 đạn sơn nhảy vụt vào trong trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, ai cũng nghĩ “hắn định tự sát hay sao?”
Đa số mọi người đều nghĩ khi có tiếng còi tín hiệu vang lên thì kẻ địch sẽ cực kỳ chú ý lối đi vào, chỉ có kẻ điên mới “ngoan ngoãn” nghe còi lệnh thì chạy vào ngay như tên Dương Tuấn Vũ này. “Đảm bảo hắn sẽ bị bắn cho thủng người, ài, hai phần thi trước còn tưởng hắn là người bình tĩnh, cẩn trọng và tài năng nhưng sai bét hết rồi, tên này tuy giỏi nhưng lại để quên não ở nhà rồi.”
Trong khi mọi người than ngắn thở dài thì Doãn Trung San lại sáng mắt lên và “Ồ” một tiếng. “Kẻ này rất thú vị”.
Thấy hắn hứng thú như vậy, các lãnh đạo ở phía sau cũng cố gắng căng tròn, trợn mắt lên chú ý nhất cử nhất động của chàng trai trẻ này, ai cũng đang nghĩ “hắn định làm cái gì?”
Đừng nhìn ở đây toàn lão già hom hem, hoặc chú trung niên nhưng không ai trong số họ không phải là anh hùng thiện chiến, trải qua biết bao trận đấu sinh tử lớn nhỏ, cảnh người chết thành núi, máu chảy thành sông không lúc nào không khắc rõ nét trong đầu họ. Bây giờ đã có tuổi, sức chiến đấu không còn như xưa nhưng riêng chỉ nói về chiến thuật thì ở đây không ai không phải bậc thầy chiến thuật quân sự?
Vậy mà khi các bậc thầy quân sự này nhìn vào hành động của hắn thì ai cũng trợn mắt lắc đầu. Nếu đúng thì phải như mấy thí sinh trước quan sát tình hình, nguyên cứu chiến thuật… Và ít nhất phải sau 5 phút mới bắt đầu hành động. Còn làm như tên này chính là cược mạng sống của mình vào.
Chẳng lẽ đến bây giờ mà hắn còn giữ tâm lý chỉ coi đây là một cuộc thi được thì được không được thì thôi sao? Người quân nhân như vậy nếu có vượt qua bài thi thì sau này cũng chết non thôi, đã thế lại là Quân đoàn Tối Mật – nơi có tỷ lệ chết trận rất cao.
Không chỉ các lão tướng cảm thấy hành động của hắn ngớ ngẩn mà các chiến sĩ ở dưới cũng khinh thường, bĩu môi, không thì ít nhất cũng thở dài lắc đầu. Chẳng một ai tin Dương Tuấn Vũ làm nên chuyện.
Nhưng ánh mắt nhìn của kẻ khác chẳng khiến Dương Tuấn Vũ để trong lòng. Những người này cho rằng cứ từ từ nghĩ cách tác chiến tốt nhất thì chính họ mới là kẻ coi đây chỉ là cuộc thi. Còn đối với hắn, việc cứu con tin dù chỉ chậm một giây cũng gây ra những hậu quả nghiêm trọng mà không ai biết trước được. Thực tế luôn tàn khốc.
Khi trận chiến này bắt đầu, Dương Tuấn Vũ đã luôn coi kẻ bị bắt là người thân của mình, rồi lại nghĩ về vụ án bắt cóc cả nhà hắn vào hai năm trước, ngày đó vì bảo vệ hắn mà một cô gái ngây thơ, xinh đẹp, đáng yêu đã phải đánh đổi cả mạng sống của mình.
“Diệp Minh Châu! Anh hứa sẽ không để ai phải đỡ cho anh một viên đạn nào nữa.”
Dương Tuấn Vũ như con báo lao vào trận địa, hắn không cần Triệu Cơ chỉ điểm, dựa vào kinh nghiệm chiến đấu sinh tử bao nhiêu lần, dựa vào các giác quan và phán đoán của mình tất cả các kế hoạch tác chiến đã nhanh chóng xuất hiện trong đầu. Đi qua mỗi một viên đá, một bức tường, một khe cửa sổ … hắn đều ghi nhớ kỹ lưỡng, đánh giá hướng gió, hướng ánh sáng, mùi vị, âm thanh … để phát hiện vị trí kẻ địch ẩn nấp hoặc có thể ẩn nấp.
Không phải hắn không có chiến thuật mà là mỗi lần bước chân, mỗi cái liếc mắt hắn đều ngay lập tức tư duy hình thành kế hoạch tác chiến.
Mọi người bên dưới khán đài, những người quan sát qua màn hình giám sát mới đầu là hừ mũi khinh thường nhưng càng xem càng cực độ khiếp sợ: “Tên này mình không được hiểu theo lẽ
thường bởi vì hắn không phải người bình thường.”
Tại sao họ lại khiếp sợ đến thế? Bời vì những gì Dương Tuấn Vũ làm trong vòng 1 phút vừa rồi đã làm họ bị kích thích cực độ.
Ngay khi hắn bước lên tàu chở hàng, một tiếng động khi di chuyển trên boong tàu cũng không có, lập tức camera zoom vào đôi giày và nhận ra đây vẫn chỉ là đôi giày bình thường mà cuộc thi cung cấp chứ nó không hề có bộ phận giảm âm. Riêng điểm đó thôi họ đã biết kỹ năng di chuyển của hắn quá siêu đẳng, ai cũng giật mình sợ hãi, họ hiểu, chỉ cần làm được điều nhỏ nhặt này thôi thì trong chiến đấu sẽ có tác dụng đáng sợ như thế nào.
Mọi cử động của Dương Tuấn Vũ đều được tách riêng ra trên hàng mấy chục chiếc màn hình, và ở giữa là hình ảnh toàn diện của hắn.
Vũ Chấn Phong thấy tên nhóc này mỗi lần đi qua một nơi hắn chỉ liếc nhìn mỗi thứ đúng một lần, nếu đây không phải là chủ quan thì chính là khả năng ghi nhớ cùng phân tích quá mức biến thái.
Không chỉ có ông ta nhận ra, mọi người ở đây cũng chẳng phải tay mơ.
Và điều chứng minh cuối cùng cũng đã tới, 5 người lính đóng vai kẻ bắt cóc phân công nhau canh gác 5 địa điểm trong bán kính 50m – chiếm toàn bộ lối vào, đảm bảo chỉ một người phát hiện là ngay lập tức bốn người còn lại sẽ tập trung cực nhanh đến đó lấy số lượng và chất lượng đè bẹp hoàn toàn kẻ xâp nhập.