꧁༺ʋɩͼʈσɾ༻꧂ Tặng 20,000 đậu cho truyện. Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình nhé. Mình sẽ cố gắng viết nhiều chương hơn nữa cho anh em đọc.
......
Dương Tuấn Vũ không thể nào chịu đi cúi đầu làm việc cho người khác được. Hiện tại hắn đang làm một chủ tịch tập đoàn sao phải chạy đi làm công, đợi người khác trả lương chứ? Chưa kể hắn còn phải đi học.
Tuy vậy hắn cũng phải thể hiện một chút để con cá mập này biết Thịnh Thế của hắn không phải là dễ nuốt đến vậy, mà thực ra đây cũng là kế hoạch của hắn coi như đổi lại 20% cổ phần này, không có gì là miễn phí cả. Nếu cứ cắp đít quay đi thì những người này sẽ làm hắn gặp nhiều khó chịu đây.
Dương Tuấn Vũ nói:
- Các vị hãy ngồi xuống một chút, tôi còn một chuyện muốn công bố nữa.
Khi mọi người đã ổn định lại rồi hắn nói:
- Các vị mới chỉ thấy một mặt tiềm năng của siêu tụ điện có phải không? Xe hơi chỉ là một trong những ứng dụng của nó mà thôi. Tôi đã có một số những ý tưởng phát triển từ cái “mầm” siêu tụ điện này. Mời các vị nhìn lên màn hình.
Dương Tuấn Vũ dùng que chỉ, bắt đầu bài giới thiệu của mình:
- Về ứng dụng trong giao thông thì siêu tụ điện có thể dùng để sản xuất xe đạp, xe máy, và ô tô điện.
Tuy vậy các vị còn quên mất một thứ.
Azgad giơ tay phát biểu:
- Không biết là thứ gì vậy?
Mọi người cũng đã rất tò mò rồi. Không biết tên này còn định làm cái gì nữa.
- Đó là thiết bị bay.
- Thiết bị bay?
Mọi người sửng sốt, thiết bị bay, hắn định sản xuất máy bay điện à? Nhưng cái công suất này làm
sao mà nâng được một cái máy bay lên chứ? Phải lắp bao nhiêu cái tụ mới đảm đương được. Không thực tế. Mọi người đều lắc đầu.
Katherine nghe thế thì rất nhạy bén, cô không suy nghĩ theo lối mòn của mấy lão già kia:
- Chẳng lẽ anh muốn tạo một thiết bị bay mới? anh định làm cái gì với nó? Giao hàng? Chẳng lẽ…
- Đúng vậy, chủ tịch xinh đẹp của chúng ta rất thông minh.
Dương Tuấn Vũ cười khen ngợi.
- Cảm ơn vì lời khen, rất mong cậu giải thích rõ hơn.
Ai cũng đã rất tò mò rồi. Giao hàng? Cụm từ khóa này khiến họ liên tưởng đến rất nhiều thứ, ai cũng thấy trong đầu mình có cái gì đó lóe lên.
Dương Tuấn Vũ cũng chẳng cho rằng sẽ không có ai nghĩ tới vấn đề này, cái này chỉ là thời gian dài hay ngắn mà thôi. Thậm chí không chỉ ở Volkswagen mà còn các tập đoàn khác rất có thể cũng đã mua siêu tụ của họ về để nghiên cứu phát triển hệ thống giao hàng rồi. Hắn tiếp tục phân tích:
- Hệ thống giao hàng bằng thiết bị bay (Delivery Flight -DF) này là ý tưởng tôi đã ấp ủ từ lâu, hiện tại Thịnh Thế cũng đang phát triển và hoàn thiện nó. Thiết bị này có thể vận chuyển khối lượng hàng với ba mức tối đa là: 20Kg, 40 Kg và 60 Kg. Nó sẽ có hình dạng như trên hình.
Mọi người nhìn lên trên hình thì Thiết bị này có hình một chiếc thiết bị bay đời đầu. Nhìn nó khá đơn giản, gồm có 4-8 cánh quạt, kích thước theo mô tả là 1m-2m-3m.
- Thiết bị này sẽ được kết hợp với một hệ thống vận chuyển hàng hóa online, chúng ta có thể tự mở lấy một hệ thống hoặc cho các tập đoàn bán hàng trực tuyến như Lazada, Amazon,…
- Ưu thế của chiếc thiết bị bay này là có thể vận chuyển cả ngày lẫn đêm, không phụ thuộc vào người vận chuyển, có thể di chuyển rất nhanh chóng mà không lo vấn đề tắc đường. Đồng thời mọi người đều rất rõ bay một đường thẳng sẽ nhanh chóng hơn rất nhiều việc giao hàng bằng xe như hiện tại.
Nhà quản lý chỉ việc đưa các đơn hàng vào đó, mã hóa các ngăn chứa đồ, sau đó gửi một mã xác nhận đến khách hàng, khi thiết bị giao hàng tới họ chỉ cần nhập mã vào đó là ngăn hàng tương ứng sẽ mở ra. Đủ an toàn và tiện lợi.
William đặt ra câu hỏi:
- Vậy làm sao để tránh họ lấy cắp luôn cả chiếc máy bay của chúng ta?
Mọi người nghe thấy câu hỏi này cũng cảm thấy hơi buồn cười, nhưng đúng là không thiếu kẻ nhìn thấy cái mới lạ là sẽ có ý định chiếm làm của riêng.
Dương Tuấn Vũ đáp:
- Rất đơn giản. Trên mỗi thiết bị bay đều được gắn thiết bị định vị, đồng thời cả camera giám sát, hình ảnh người nhận hàng cũng được ghi lại gửi về trung tâm, nếu họ có ý định xấu thì sẽ bị ghi hình lại. Tôi tin công ty đó sẽ dễ dàng tìm ra và báo cảnh sát giải quyết nhanh chóng vấn đề này.
Điều mà tôi băn khoăn chính là việc xin được sự đồng ý của các quốc gia. Vì thiết bị bay có ghi hình nếu không được công ty chủ quản sử dụng đúng mục đích thì nó sẽ là một thiết bị theo dõi đời tư cá nhân hoặc có thể dùng nó làm những hành vi phạm tội. Chính vì vậy đây mới là rào cản lớn nhất.
Mọi người cũng thấy đây là vấn đề quan trọng nhất, chưa kể thiết bị này cứ bay loạn trên trời sẽ vi phạm quyền sử dụng vùng trời, nếu mà vận chuyển xuyên quốc gia thì còn cần được sự cho phép của chính phủ và hệ thống an ninh nước đó.
- Tôi thấy còn có một vấn đề nữa là an toàn bay. Nếu cái thiết bị này xâm chiếm đường bay dẫn đến va chạm với máy bay thì rất nguy hiểm, chưa kể nó biết đâu lại hết điện rồi..rơi bụp xuống thì không khác gì một quả bom cả.
- Nhưng cũng không thể phủ nhận đây là một hình thức giao hàng tuyệt vời. Tôi thấy nó chính là hình thức giao hàng của tương lai.
Ai cũng đưa ra ý kiến, mọi người đã chia ra làm hai trường phái đối lập nhau để tranh luận.
Dương Tuấn Vũ thì cứ ném vấn đề ra đó, rồi ngồi xuống nhâm nhi tách cafe thơm.
Katherine nhíu đôi mày nhỏ, cô cũng thấy được núi tiền trước mắt rồi, nhưng chỉ cách một chút nữa là với tới, ai mà không khó chịu. Cố gắng suy nghĩ rồi đột nhiên mắt cô sáng lên:
- Có cách rồi.
Mọi người đang tranh luận nghe thấy vậy thì quay sang. Không ngờ người reo lên lại là chủ tịch của họ. Ai cũng cảm rất hứng thú nghe phương án của cô.
Katherine từ từ trấn tĩnh lại, sau đó nói:
- Về vấn đề an toàn bay, chúng ta sẽ đưa ra khuyến cáo là công ty chủ quản chỉ nên vận chuyển hàng hóa trong nước thôi. Tuy hơi hạn chế một chút nhưng chắc chắn sẽ không vi phạm chủ quyền là tốt rồi.
- Vấn đề thứ hai, đảm bảo an toàn bay thì chúng ta vẫn làm như mọi khi, các thiết bị sẽ được trải qua một hệ thống kiểm duyệt nghiêm ngặt của bộ an ninh quốc gia là được. Đồng thời cũng đưa ra một hệ thống “đường” dành riêng cho các thiết bị giao hàng này. Ừm, ví dụ như nó chỉ được bay ở độ cao 50m-100m. DF cũng có một hệ thống phát tín hiệu để cho các máy bay nhận biết được trên rada và tránh nó. Hoặc chính bản thân chiếc DF sẽ tự động tránh khỏi đường bay của máy bay là được. Như vậy rada của DF cần tối thiểu có bán kính quét 5Km.
Còn việc nó bất ngờ rơi thì chúng ta sẽ thiết lập khoảng 2-3 bộ phận cảm biến gia tốc rơi và độ cao để có thể tự động dù cứu trợ và có còi báo hiệu cho người dưới mặt đất. Những thiết bị có lỗi này chúng ta sẽ đưa ra chính sách bảo hành trọn đời cho khách hàng mua thiết bị. Tùy trường hợp mà đưa ra số tiền bồi thường hợp lý.
Dương Tuấn Vũ và mọi người khi nghe được phương án của Katherine thì đều vỗ tay tán thưởng. Tuy nó còn phải chỉnh sửa không ít nhưng mà ý tưởng giải quyết mới là điều quan trọng nhất.
- Không hổ danh là chủ tịch băng tuyết thông minh của chúng ta. Tôi rất phục cô đấy.
- Ngài Ralph quá khen rồi. Tôi nghĩ cũng không ít người nghĩ ra phương án như vậy. Tuy nhiên chúng tôi còn không biết ngài định làm thế nào với thiết bị bay này? Không phải chỉ đưa ra để chúng tôi nghĩ hộ cách giải quyết chứ?
Dương Tuấn Vũ cười khổ, cô nàng này rõ ràng đang thấy thị trường tươi sáng của DF mà đòi hắn chia sẻ đây mà. Nhưng hắn đã nói ra đây thì cũng không phải chỉ để khoe mình tài giỏi:
- Tất nhiên là không rồi. Tôi đã nêu ra đây thì cũng không chỉ để nói cho vui, dự án này tôi sẽ lấy vai trò của cổ đông lớn thứ hai của Volkswagen cống hiến cho tập đoàn. Chủ tịch Katherine thấy món quà này đã đủ chứng tỏ thành ý của tôi chưa?
Katherine thấy hắn không phải dùng cách chia lợi nhuận như trước mà chịu cống hiến toàn bộ cho tập đoàn thì hơi bất ngờ, cô gật đầu cảm ơn hắn:
- Vậy chúng tôi cũng không khách sáo. Thay mặt toàn thể lãnh đạo và nhân viên của Volkswagen cảm ơn sự đóng góp của ngài.
Katherine một tay che cổ váy, khom lưng xuống thể hiện sự chân thành. Các thành viên khác thấy vậy thì cũng làm theo.
Dương Tuấn Vũ không ngờ cô lại trang nghiêm như vậy, hắn ho:
- Khụ khụ. Được rồi, đều là người một nhà cả, đừng có khách sáo như vậy.
Hắn vội đỡ cô gái này lên, thì nghe thấy:
- Không phải anh đang rất đắc ý à.
Dương Tuấn Vũ bị cô nói trúng tim đen thì vuốt vuốt mũi cười khan.
- Được rồi. Dự án này tôi sẽ chuyển bản thảo sơ bộ cho chủ tịch. Rồi khi về nước Elise sẽ gửi kế hoạch cụ thể cho ngài. Chúng tôi cũng đang hoàn thiện mẫu mã của chiếc DF-01 rồi.
- Vậy phải cảm ơn ngài Ralph lần nữa rồi. Không biết ngài còn cho chúng tôi sự kinh hỉ gì nữa không?
- Những phát minh này đâu phải nhiều như củ cải trắng, nếu chủ tịch thấy đơn giản thì nên tự làm lấy vài cái cho vui.
Dương Tuấn Vũ thấy bà cô này lòng tham không đáy thì trợn mắt lên.
Katherine che miệng nhỏ xinh cười khúc khích. Điệu cười này làm hắn đột nhiên lại nhớ tới cô bạn gái nhỏ Minh Châu của mình, Dương Tuấn Vũ thoáng ngẩn người. Katherine đang cười thì thấy hắn đứng ngây ra, mặt đỏ lên đang định mắng hắn nên biết tự trọng thì nhận ra không đúng. Đôi mắt ấy của hắn tuy nhìn vào cô nhưng lại ẩn chứa nỗi nhớ thương sâu nặng. “Hắn đang nhớ cô ấy? Cô gái mà đã chết vì hắn ư?”
Không hiểu sao trong lòng cô lại có chút khó chịu, tên này nhìn thấy một người xinh đẹp như cô mà tâm trí lại nhớ về một cô gái khác, dù cô ấy đã chết cũng không nên chứ. Mặt cô nhanh chóng lạnh xuống, giọng cũng trở về trạng thái nghiêm túc:
- Nếu ngài Ralph đã không còn ý kiến gì nữa thì chúng ta sẽ kết thúc buổi họp tại đây thôi. Cảm ơn tất cả mọi người.
Dương Tuấn Vũ biết mình đã thất thố, hắn cười lắc đầu chào mọi người sau đó rời đi.
Nhìn bóng lưng cô đơn ấy, lòng Vân Tú lại cảm thấy đau xót, cô vội bước theo, khoác lấy cánh tay hắn nói:
- Nụ cười đó làm anh nghĩ tới cô ấy à? Cô ấy cũng không muốn anh phải buồn đau mãi như vậy đâu. Em có thể làm gì cho anh không?
Dương Tuấn Vũ thấy cô như con mèo nhỏ cọ cọ má vào tay hắn, trong cô bây giờ rất đáng yêu, hắn xoa đầu cô nói:
- Không sao đâu. Chỉ là đột nhiên nghĩ nhiều một chút. Được rồi, chúng ta xong việc ở đây rồi, nên đi thôi.
- Anh không định tìm hiểu thêm về Doris và cái nhóm The Night đấy à?
- Không cần thiết. Họ là họ mà chúng ta là chúng ta. Em cũng thấy rồi đấy, hiện tại chúng ta còn khoảng cách rất lớn cần vượt qua. Chỉ khi đó mới có tư cách ngồi ngang hàng nói chuyện. Bây giờ đi cũng không giải quyết được gì, ngược lại biết đâu lại còn gặp nguy hiểm.
- Ừm, anh nói cũng đúng. Vậy chúng ta sẽ đi đâu bây giờ?
- Đến Thames. Anh có chút thay đổi nhân sự.
- Anh định cài Tùng Khôi Kỳ vào bộ máy của họ để giám sát à?
- Cô gái của anh rất thông minh. Ài, sao phụ nữ mà anh gặp đều thông minh thái quá như vậy.
- Hì hì. Không phải như thế sẽ giúp anh đỡ phải nghĩ nhiều hơn à? Người ta đã nói: Nói chuyện với người thông minh rất nhẹ nhàng mà.
- Đúng là nhẹ nhàng thật. Nhưng như vậy anh lại không thể hiện được trình độ với họ được. Muốn khoe khoang tí mà rất khó khăn a.
- Vậy lần sau em sẽ giả vờ ngu cho anh giải thích thoải mái nhé. Hì hì.
- Thôi anh xin.