“Cậu ta bằng tuổi mình. Không biết Tết dương lịch này cậu ta có đến nhà bác hắn chơi không nữa?”- Dương Tuấn Vũ thầm nghĩ nhân sinh thật kỳ diệu, gặp được đứa bạn trước 10 năm có cảm giác khá thú vị.
Tới nơi, trả tiền xe xong xuôi, hắn nhìn xung quanh một lượt, nhà kho khá rộng, khoảng 1 mẫu (667 m2), khá nhiều công nhân đang sắp xếp các loại đồ điện tử. Hắn hỏi một ông chú lớn tuổi, rồi đi theo ông ấy đến một phòng trà nhỏ, nói là ngồi đợi để ông đi gọi A Xán- Ông chủ kho hàng.
A Xán là cách gọi thân mật của những người làm công ở đây, tên bác Đông Lai là Đông Xán, cũng chính là tên cái nhà kho này.
“Ông bảo có 2 thanh niên đến gặp tôi nói chuyện làm ăn? Ông có chắc chúng không đến gây rối chứ?”- Giọng hữu lực một người đàn ông vang lên.
“Tôi cũng không rõ, nhưng mà hai chàng trai trẻ này nói năng rất lễ phép lịch sự, quần áo cũng gọn gàng, chắc là có thể tin được.”- Ông chú lớn tuổi giải thích.
“Được rồi. Tôi vào xem chúng muốn làm ăn gì.”- Đông Xán nói xong mở cửa đi vào. Nhìn thấy hai thanh niên mặt còn hơi non, râu ria lún phún vài sợi, nhìn là biết còn đi học. Không học sinh thì là sinh viên. Trán ông hơi nhăn lại.
Ông nói luôn: “Nếu hai cậu đến để vui chơi thì mời đi chỗ khác. Chúng tôi còn rất nhiều việc để làm. Cả nước nghỉ Tết rồi nhưng chỗ chúng tôi, công nhân vẫn còn đang bận tối mắt kia kìa.”
Mặt Chu mập đã hơi xị ra rồi, nhưng Dương Tuấn Vũ biết, người đàn ông này lời nói hơi khó nghe một chút nhưng mà là người có thể tin tưởng được. Rất thẳng thắn, y như tên Đông Lai kia vậy.
Hắn rất nhanh nở nụ cười, đứng lên, giơ tay ra chào hỏi: “Chào ngài Đông Xán, chúng tôi vừa mới mở công ty kinh doanh về đồ điện tử, qua một số nguồn thông tin biết được xưởng của ngài có mặt hàng chúng tôi đang cần. Vì vậy, dù ngày Tết nhưng vẫn vội vàng mạn phép đến quấy rầy ngài. Khi đến nơi thấy công nhân tăng ca ngày nghỉ lễ nhưng mọi người rất vui vẻ, tôi mạnh dạn đoán ông chủ là một người tốt. Tôi lại càng thấy mình bỏ thời gian ra đi chuyến này rất có ích.”
Đông Xán và ông chú lớn tuổi hơi bất ngờ vì lời giới thiệu của thanh niên trước mặt. Còn trẻ như thế mà rất biết cách ăn nói lưu loát, lịch sự, cũng rất giỏi nâng người khác lên làm người ta dễ chịu.
Đến bây giờ hai người mới tin là đây không phải hai đứa nhóc đến gây rối. Lại thấy chàng trai trẻ anh tuấn hơi gầy, da nâu, mắt rất sáng, lại giới thiệu tiếp:
“Xin được giới thiệu với ngài, tôi- Vũ Kỷ Nam (giới thiệu theo tên người cho mượn chứng minh thư) tổng giám đốc công ty Thịnh Thế, còn đây là anh – Cao Thái (tức là Chu mập) giám đốc tài chính công ty Thịnh Thế. Dù chúng tôi còn trẻ nhưng cũng đã có nhiều kinh nghiệm làm việc trong tập đoàn A&B 2 năm. Được sự ủng hộ của gia đình, cuối năm vừa qua chúng tôi đã chuyển ra thành lập Thịnh Thế. Thời buổi này muốn làm giàu thì không thể hy vọng vào tiền lương làm thuê cho người khác được.”
Đông Xán mặt hơi giãn ra, gật đầu, giọng lớn vang lên: “Tôi không biết từ đâu các cậu biết được địa chỉ kho hàng của tôi, nhưng đã có thành ý đến đây thì chúng ta có thể cùng ngồi nói chuyện. Mời hai người ngồi.”
“Cũng không để mất thời gian của ngài. Tôi xin đi thẳng vào vấn đề. Chúng tôi muốn hợp tác lâu dài với xưởng ta.”- Dương Tuấn Vũ cười nói.
Đông Xán hứng thú hỏi: “Ồ. Hợp tác như thế nào?”
“Hiện tại xưởng mình có nhập Iphone 2G từ thị trường nước ngoài chứ?”
“Đúng thế, chúng tôi nhập hàng Iphone 2G, 3G từ thị trường Nhật Bản, Hàn Quốc. Sắp tới sẽ có lô hàng của Mỹ và Singapo đến.”
“Chính là vậy, công ty chúng tôi muốn phân phối Iphone ra thị trường. Đầu tiên là những mẫu Iphone 2G, bản cũ mà hình thức còn mới, chưa bị xước nhiều, hay hàng hết bảo hành, hoặc Iphone lock.”
“Ồ. Những mặt hàng cũ đấy à. Chúng tôi cũng có nhập nhưng số lượng không nhiều lắm. Chủ yếu là lấy hàng mới về bán.”
“Trước mắt chúng tôi muốn bán thử những mẫu cũ, sau đó mới nhập những mẫu mới về.”
“Ừm. Hàng cũ cũng khó bán hơn hàng mới. Nếu các cậu cần thì ở đây chúng tôi có khoảng 50 chiếc, các cậu có thể xem. Đi theo tôi.”- Đông Xán gật gù, dẫn mọi người đi về kho hàng số 7.
Chu mập hơi lo lắng hỏi nhỏ: “Chúng ta không đủ tiền lấy hết 50 chiếc đâu, mà lấy ít quá người ta có đồng ý làm ăn không?”
Dương Tuấn Vũ động viên thằng bạn gan bé: “Mày yên tâm, chúng ta cứ nói là mang về bán thử, nếu tốt thì sẽ lấy thêm, hợp đồng thì cứ để tao bàn bạc. Mày đứng xem rồi đưa tiền là được.”
“Được rồi. Liều.”- Mập mạp cắn răng quyết chơi tất tay.
...
Sau khi xem thấy hàng, Dương Tuấn Vũ càng vui mừng vì lô hàng này khá tốt, các máy chạy đều ngon lành, hắn bàn bạc hợp đồng: “Hàng cũ này còn chạy được khá tốt. Không biết ông chủ Đông muốn đưa ra giá cả như thế nào?”
“Tôi làm ăn xưa nay luôn lấy đúng giá, máy mới hết bảo hành 120 đô la Mỹ/chiếc, máy cũ 100 đô la/ chiếc. Tặng kèm luôn đủ phụ kiện tai nghe, cáp sạc điện, dụng cụ cắt sim. Máy lock thì giá 80 đô la Mỹ/chiếc, tặng kèm như trên kèm theo sim ghép. Nhưng không có bảo hành, không được trả lại, vì vậy các cậu nên chọn kĩ trước khi đưa tiền.”
“Ừm. Giá khá hợp lý. Xin hỏi nếu chúng ta làm ăn lâu dài thì kho hàng có hỗ trợ chuyển máy tới công ty của chúng tôi được không?”
“Điều đó là tất nhiên. Chúng tôi sẽ chỉ lấy tiền theo máy, không mất thêm phí vận chuyển.”
“Ông chủ Đông rất thẳng thắn, làm việc với ông tôi thấy rất yên tâm. Mong chúng ta sẽ hợp tác lâu dài.
Trong đợt hàng lần này tôi lấy 17 chiếc Iphone 2G cũ, 10 chiếc Iphone lock. Đây, chính là những chiếc này. Mong xưởng gói hàng lại giúp tôi, rồi chuyển tới địa chỉ này.”
“Ok. Không vấn đề gì. Hợp tác vui vẻ.”
“À. Còn một chuyện nữa. Không biết ông chủ Đông có thể nhập thêm hàng cũ như thế này được không? Sau này tôi muốn mua số lượng lớn.”
“Nếu đã có đơn hàng thì tôi sẽ bảo bên kia chuyển thêm về. Các cậu cứ yên tâm. Đợt sau có hàng tôi sẽ gọi điện thoại trước. Thông thường cứ 1 tháng là sẽ có lô hàng mới về. Các cậu cho tôi xin số điện thoại.”
Chu bàn tử lấy điện thoại ra, nháy một cuộc gọi sang máy của Đông Xán. Mọi người lưu số lại rồi tiến hành ký hợp đồng. Xong việc Dương Tuấn Vũ cùng Chu Văn Tuệ xin phép ra về.
“Đúng là nhà giàu có. Để cho hai đứa nhỏ mở công ty làm ăn từ sớm thế này. Nhưng cũng không thể phủ nhận được tài ăn nói của cậu Vũ Kỷ Nam này.”- Đông Xán nhìn bóng lưng của hai cậu thanh niên thầm cảm thán.
“Tôi thấy hai cậu nhóc này rất biết cách làm người ta hài lòng.”- Ông chú lớn tuổi cũng xen vào một câu.
“Ừ. Thằng nhóc Đông Lai mà được như thế này thì tôi cũng thấy vui rồi.”
...
Đi ra đến đầu ngõ, đợi bắt xe ôm, Chu bàn tử thở phào, mồ hôi vã ra như tắm, đúng là lần đầu giả danh làm chuyện kinh doanh.
“Thật con mẹ nó phấn khích.”
“Được rồi. Sau này còn nhiều chuyện phấn khích hơn. Mày cứ từ từ mà tận hưởng. Thôi đi kiếm cái gì ăn rồi về thôi.”- Dương Tuấn Vũ cười ha hả, vỗ vai thằng bạn.
“Ừ, nhắc mới nhớ, đói sắp chết rồi, đã thế còn uống nước chè.”
.......
Chiến đi kinh doanh đầu tiên về nhà an toàn, Dương Tuấn Vũ đặt chân về nhà cũng 21 giờ 30 phút. Hắn đặt mông bịch xuống ghế. Thở một hơi. Rồi nghĩ lại chuyện hai ngày nay, cười một mình rất sung sướng.
“Anh lại đi làm chuyện xấu gì về mà cười gian thế?”- Mai Tuyết Yên cười nhẹ.
“Mai Mai ở nhà có nhớ anh không? Lại đây nào? Cho anh ôm một chút?”- Dương Tuấn Vũ cười ha hả, giang tay ra định ôm.
Rất tiếc, Mai Tuyết Yên dội cho hắn một gáo nước lạnh: “Anh đi đâu về mà toàn mùi mồ hôi, đi tắm đi, kinh quá.”
“Được rồi, anh đi tắm. Em gái khó tính”. Hắn ỉu xìu, đưa tay xoa rối mái tóc đen mượt của Tuyết Yên, cười lớn, rồi chạy biến đi tắm.
“Aaa... Đồ xấu xa, rồi hết tóc em rồi. Không biết tay có sạch không nữa.” Mai Tuyết Yên bĩu môi mắng, rồi thở phào vì anh trai trở về bình an.
.......