Hắn nghi ngờ hỏi:
- Ông là?
Lão già biết bộ dạng của mình hiện tại rất khó tin nhưng đã tới đây rồi ông ta đành liều một phen:
- Tôi là đạo diễn Victor Huy Vũ.
- Cái gì?
Chu Văn Tuệ giật mình. Mặc dù, Victor từng được đánh giá là nhân tài trong giới đạo diễn, nhưng sau khi về Việt Nam dường như đôi tay của ông ta đã hết phép, liên tiếp làm ra mấy tác phẩm nhưng đều chìm nghỉm đáng thương, duy nhất tác phẩm Giao lộ định mệnh có thể coi là khá xuất sắc, nhưng khi được hội đồng thẩm định thì lập tức bị gắn mác đạo phim. Độ thê thảm phía sau không cần tưởng tượng cũng có thể nghĩ tới.
Chu Văn Tuệ chưa kịp nói thì đám người Hà Linh, Tuyết Yên đã tới.
Hà Linh ánh mắt nhìn người vẫn còn có, với lại từng chạy loạn khắp nơi khi còn ở Hoàn Vũ, cô cũng đã có dịp gặp mặt Victor ở liên hoan phim cuối năm, chỉ là bọn họ chưa từng nói chuyện mà thôi. Vì thế, khi nghe Chu Văn Tuệ nói đây là Victor Huy Vũ, cô lập tức nhận ra.
Hà Linh chớp chớp mắt khó tin:
- Anh thật sự là Victor?
Victor gật đầu, hắn cũng nhớ ra Hà Linh là ai rồi, đây chính là cô gái đại diện cho Nhã Linh- người từng đạt giải nữ diễn viên được yêu thích nhất trong liên hoan phim cuối năm 2010 do khán giả bình chọn. Chỉ có điều, sau khi lấy chồng sinh con, cô vẫn chưa có thêm dự án làm phim mới.
- Cô là Hà Linh – người đại diện của Nhã Linh công ty giải trí Hoàn Vũ?
- Ồ. Không ngờ anh lại nhớ tên tôi. Chỉ là hiện tại tôi không phải là người đại diện của Nhã Linh nữa, cũng không phải là nhân viên của Hoàn Vũ nữa. Hiện tại, tôi thuộc Ngôi Sao Mới, còn đây- Tuyết Yên, nghệ sĩ mới dưới tay tôi. Mà sao anh lại tới đây? Lại còn … có bộ dạng thế này? Họ đối xử với anh thật tệ mà.
Nghĩ lại một thời từng được giới điện ảnh tung hô, giờ đây Victor thành ra thế này cũng là do giới điện ảnh mà thành, nhưng mục đích ngày hôm nay anh ta có mặt ở đây chỉ sợ có liên quan tới Tuyết Yên. Cái này cũng không phải do cô thông minh gì mà bởi vì cho tới hiện tại Ngôi Sao Mới chỉ có mỗi Tuyết Yên được công bố.
Còn cựu vương tử - Quách Kiến Hoa vẫn chưa hẹn ngày tái ngộ. Tất cả cùng vì hiện tại nguồn lực công ty còn thiếu thốn, nên mọi tài nguyên trước mắt đều dồn cho Tuyết Yên. Đợi khi có thêm nhiều hợp đồng chất lượng, có vốn, Quách Kiến Hoa tìm lại được cảm hứng âm nhạc, bọn họ sẽ cho anh ta tái xuất giang hồ.
Còn bây giờ nếu để hắn lộ diện, người ta sẽ nói Ngôi Sao Mới mượn hơi nam thần mà tiến lên.
Y như rằng, Victor nhìn chằm chằm vào Tuyết Yên nói:
- Tôi muốn mời cô ấy tham gia bộ phim sắp tới của mình.
Mọi người ở đây ngoài Hà Linh ra thì đều sửng sốt một chút.
Chưa đợi Hà Linh nói, anh ta lại nói tiếp:
- Cho tôi cơ hội được nói rõ hơn chứ? Kịch bản này chắc chắn sẽ khiến mọi người hài lòng. Tôi tin với khả năng diễn xuất của cô bạn trẻ này nhất định sẽ khiến giới giải trí oanh động, điều này cũng chỉ là sớm hay muộn thôi. Và khi tới với bộ phim này của tôi, điều đó sẽ đến rất sớm.
Hà Linh cũng từng là người đặt kỳ vọng rất lớn vào đôi tay phù thủy của đạo diễn Mỹ gốc Việt này, nhưng vụ đạo phim vẫn là thứ gì đó khiến cô ngập ngừng.
Tuyết Yên cũng chẳng phải ngây thơ gì, hơn ai hết cô đều rất chăm chỉ tìm kiếm mọi thông tin xung quanh nghề diễn xuất của mình, Victor là ai cô cũng biết, sự bối rối của Hà Linh cô cũng nhận ra, nhưng dù sao cũng là “chủ nhà”, người ta đã lặn lội từ trong Nam ra đây gặp cô, điều này cũng đủ để cô tôn trọng và coi anh ta là khách quý.
- Victor, anh tạm thời chưa cần nói vội vấn đề làm phim, nếu không quá bận rộn có thể đi ăn bữa cơm đạm bạc cùng chúng tôi, khi đó có thời gian, cả hai bên đều dễ nói chuyện.
Victor không khỏi ngạc nhiên về cách ứng xử của cô. Đừng nghĩ hắn chỉ biết làm phim mà không để ý tới thái độ và cách cư xử của mọi người xung quanh.
Đối với một người đang bị cả giới ngầm “phong sát” như hắn, việc giao tiếp đa số đều là khinh thường, đặc biệt là các minh tinh trẻ, khi bắt đầu có những thành công, ánh mắt họ đều cao hơn đầu, không miệt thị chua chát thì cũng không rảnh mà nói chuyện với một kẻ mang đầy tiếng xấu như hắn. Thậm chí khi biết hắn là tên “đạo phim”, bọn họ còn cố gắng giữ khoảng cách thật xa để tránh đám săn tin chụp được làm ô uế hình ảnh của họ.
Hà Linh thấy Tuyết Yên nói vậy định khuyên can, nhưng nghĩ một hồi cũng không nói, hình ảnh của anh ta thực sự cũng không khác cô mấy tháng trước là bao. Một khi bị người trong giới “phong sát” chính là một bước khó đi, vì thế, trong lòng cô cũng có một phần đồng cảm.
Hà Linh xoa xoa cằm một chút rồi nói:
- Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, Victor, anh nên để ý tới bộ dạng của mình một chút trước khi ra đường, chẳng phải tôi kỳ thị gì đâu, nhưng như thế sẽ khiến mọi người có cảm tình với anh hơn. Quân (bảo vệ), cậu tìm cho anh ta một bộ đồ mới, một cái dao cạo mới. Victor, chúng tôi đợi anh.
- Xin lỗi mọi người, tôi đi một lát sẽ quay lại ngay.
Nhìn Victor rời đi, Chu Văn Tuệ nháy mắt:
- Chị Hà Linh, có phải chị nhìn trúng anh ta từ lâu rồi phải không?
- Thằng nhãi, muốn ăn đòn?
Hà Linh trừng mắt mắng lớn khiến tất cả ôm bụng cười.
Quách Kiến Hoa trong bộ dạng hóa trang nhìn theo Victor biến mất sau mấy bức tường, hắn nói với Tuyết Yên:
- Anh ta thực sự là người có tài trong giới đạo diễn đó.
Tuyết Yên như có điều suy nghĩ, theo nhận xét của cô, nếu thực sự có giàn diễn viên ổn thỏa, các tác phẩm của Victor cũng không tới nỗi thê thảm như vậy. Nội dung phim mặc dù có chút nhẹ nhàng nhưng đều chân thực, sâu sắc, các góc quay cũng lột tả rất tốt tâm lý nhân vật.
Chỉ có điều, các nhân vật này dường như quá non, họ không hiểu, không lột tả hết được cái hồn của từng vai diễn, điều này khiến những bộ phim ít kỹ xảo của Victor không thực sự làm người xem hào hứng.
Điện ảnh bây giờ đều theo xe thế chung, hết kỹ xảo đẹp mắt, bom tấn siêu anh hùng, thì cũng là kéo một loạt các diễn viên nổi tiếng vào một chỗ để câu khách. Nên, với những bộ phim có dàn diễn viên lạ mặt, lượng kỹ xảo ít, mà hình ảnh lại đề cao tính chân thực làm nó khó thu hút khán giả. Và nhất là dàn diễn viên còn thiếu kinh nghiệm lại phải quay cảnh thực nên rất dễ mắc sai lầm trong khâu diễn tả nội tâm.
Victor không kém, chỉ là tìm được người phù hợp cho từng vài diễn thì lại không hề dễ dàng một chút nào.
Sau khi cao xong bộ râu, cắt tỉa mái tóc, chỉnh lại cái áo sơ mi trắng gọn gàng sau chiếc áo vest đen, mọi người đều nhận ra hắn chính là Victor Huy Vũ không sai.
Hà Linh gật gù:
- Ít nhất cũng nên như vậy, tốt rồi, đi ăn kẻo tôi sắp chết đói.
Victor ngượng ngùng:
- Nhưng ví của tôi … bị rơi mất rồi.
Chu Văn Tuệ cười híp mắt:
- Ngôi Sao Mới tuy nghèo nhưng vẫn có thể mời đạo diễn Victor một bữa cơm. Anh cũng đừng cảm động, ài, tôi làm việc tốt nhiều đã quen rồi.
Victor gật đầu:
- Cậu đúng là người tốt.
Nhìn bộ mặt rất bất đắc dĩ của Chu mập, Hà Linh bóp bóp trán:
- Cậu có thể thôi nói mấy câu buồn nôn được không? Mau đi thôi.
…
“Ăn ngàn năm không chán? Nếu bạn không tin cứ tới với nhà hàng Tuyết Yên thì biết.” Đó chính là câu đồn đại mà mọi người thường lan truyền với nhau. Nó phổ biến tới mức một tên ít khi rời hang trong suốt hơn hai năm qua – Victor cũng biết.
Khi Chu Văn Tuệ nói bọn họ nghèo, Victor cũng không quá để ý, nhưng khi thấy cả đám dắt nhau tới nhà hàng này thì hắn sửng sốt, nơi này không những nghèo khó ăn một bữa, mà ngay cả giàu muốn ăn cũng phải đặt trước rất lâu đấy.
Thấy bộ mặt thẫn thờ của hắn, Chu mập nhếch mép cười đắc chí, Ngôi Sao Mới đúng là rất nghèo, hắn đi làm cũng không có lương, nhưng ai bảo người ta là bà chủ của chuỗi nhà hàng nổi tiếng này, không có tiền vẫn có thể tới ăn free a.
Vì là người chỉ chú tâm vào đam mê phim ảnh của mình, Victor hầu như chỉ ăn đồ ăn nhanh hoặc đồ ăn đặt sẵn, hắn chưa từng đi ra ngoài ăn ở mấy nhà hàng lớn, không phải không có tiền mà chính là hắn nghĩ điều này không cần thiết và quá lãng phí. Quan điểm bảo thủ ấy vẫn trường tồn qua năm tháng, cho tới khi … trước khi hắn ăn món ăn đầu tiên mà nhân viên mang lên. Giờ hắn mới biết, thì ra đồ ăn còn có thể ăn ngon như vậy.
Cả đám nhìn Victor ăn không giữ chút nào hình tượng – thứ vốn được giới giải trí, nơi coi trọng hình ảnh còn quý hơn sinh mạng, thì đều ngạc nhiên hết mức. Nhưng nghĩ lại bộ dạng như quỷ đói của mình lúc mới lần đầu tới đây ăn thì tất cả đều vô cùng đồng cảm.
Sự khách sáo không hề diễn ra ở đây, đồ ăn không nhanh liền bị ăn hết, cả đám đều như lũ chết đói tị nạn, ai cũng tranh cướp đồ ăn.