Lời đe dọa cái gì mà hội Quân Xà, Dương Tuấn Vũ chẳng thèm để vào mắt, nhưng việc để nó tồn tại tiếp tục hay vĩnh viễn biến mất thì lại là chuyện khác. Sẵn tiện đám lính trong căn cứ cần vận động gân cốt cũng là một ý hay.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã gần tối, Dương Tuấn Vũ cùng Khả Nhi hai người đi ra khỏi đồn công an thì đã là 6 giờ tối rồi.
Hắn lấy điện thoại ra bấm số máy rồi gọi, chưa cần hắn nói, đầu dây bên kia đã vội nói:
- Này, mày đừng bảo tao là bùng bữa liên hoan tối nay đấy nhá. Cái loại người vì sắc quên bạn như mày cũng có thể lắm. Ài.
Khóe miệng hắn hơi giật giật:
- Lát tao về, nhưng chắc sẽ hơn 7 giờ một chút, hẹn gặp ở đấy. Tao gọi điện thông báo trước thế.
- Tốt. Phải thế chứ. Mà tay mày sao rồi? Còn ôm được người đẹp chứ?
- Không sao. Xử lý chút ổn rồi. Yên tâm là nếu mày muốn giãn gân cốt tao có thể giúp đỡ miễn phí.
- À, cái này thì thôi đi. Tao muốn giãn gân cốt cũng phải tìm mấy em xinh tươi, nhìn mặt mày tao đã muốn buồn nôn rồi, còn bày đặt giãn gân với chả cốt. Phi phi. Thế nhá. Nhất định phải tới đấy, nếu không thì chuyển khoản cho tao để tao thanh toán.
- Cút.
Dương Tuấn Vũ mặt đen như đít nồi, cúp điện thoại.
- Đi ăn chút gì.
Thấy Khả Nhi định từ chối, hắn nói:
- Không làm mất thời gian của cô về thăm cha mẹ đâu. Tranh thủ thôi.
Nghe hắn nói vậy, cô gật đầu, nếu cứ từ chối e rằng không được lịch sự cho lắm, mà có khi còn làm người ta khó chịu, phản cảm. Dù sao đã nợ ân tình rồi, có thêm một bữa cơm cũng chẳng là gì. Còn việc trả ơn sau này, cô nhất định sẽ không quên.
Khi hắn dẫn cô tới một quán ăn bình dân có tên An Nhiên Quán, cô ngạc nhiên không thôi:
- Anh cũng biết quán này.
Dương Tuấn Vũ gặm chiếc đùi gà quết mật ong nướng, liếm liếm mép nói:
- Ừ, không được phép biết nơi này sao?
- À không.
Cô xúc miếng cơm chiên, miệng nhỏ khẽ há, những hạt cơm thơm mềm lan tỏa trong miệng cảm giác rất ngon lành.
- Cô nghĩ tôi rất giàu có sao?
Dương Tuấn Vũ bâng quơ hỏi.
- Ừ, không phải sao? Không chỉ giàu có mà chỉ sợ còn là gia đình quyền quý, nếu không mấy người đó đã không nhún nhường anh như vậy.
- Mọi việc không nên chỉ đánh giá ở vẻ bề ngoài.
Hắn chỉ nói câu đó rồi cả bữa ăn không nói gì nữa, cô có hỏi mấy lần hắn chỉ gật đầu hoặc lắc đầu cho qua. Khả Nhi thấy mình nói dường như đã sai, cô không dám làm hắn phật lòng, đành ngoan ngoãn tiếp tục ăn, không dám hỏi nhiều nữa.
…
Sau buổi tiệc liên hoan uống đến say lên say xuống, Dương Tuấn Vũ lại phải đóng vai bảo mẫu, kéo ba thằng bạn lên xe chở về nhà. Tới sáng hôm sau, ba thằng vẫn không lết thân dậy được, Dương
Tuấn Vũ ngán ngẩm thở dài:
- Đã không uống được còn ham hố.
Hắn tắm nhanh một lượt rồi đi dậy đi học, bọn kia có thể bùng học, nhưng hắn phải đi học, nghỉ suốt hai năm rồi, nghỉ thêm nữa là cái lười lên ngôi, muốn đi học lại sẽ không dễ dàng gì.
Ngày đầu tới trường, hắn cũng không ngại mà lên thẳng ban giám hiệu nói về trường hợp của mình, dù sao, quá hạn bảo lưu mà không nói tiếng nào cũng có chút áy náy.
Hạ Phá Quân đúng là không nói dối, hắn thực sự đã có cách cho đội ngũ quản lý đại học cho hắn được tiếp tục đi học. Mà thực ra cách này cũng chỉ là dựa vào chút quan hệ cùng tiền là xong, đối với người khác thì khó chứ Hạ gia vẫn còn không thiếu chút quan hệ này.
Tuy vậy, hắn lên để nói không chỉ về việc bắt đầu đi học lại mà còn muốn được xin phép thi các môn trong hai năm học vừa rồi để có thể sớm quay lại là sinh viên năm thứ ba. Chỉ có điều, khi hắn nói, người ta lại không tin.
Nhưng thực ra, họ tin mới là có quỷ. Sinh viên nghỉ hai năm không nói, sau khi nghỉ lại đưa ra ý định thi vượt cấp, đây là đại học Thanh Hoa đó, về vấn đề thi cử không có cách nào có thể dễ dàng qua môn đâu.
Không để lời khuyên của ông thầy phụ trách quản lý đại học vào tai, Dương Tuấn Vũ làm cái đơn xin được thi, rồi tới trực tiếp phòng thầy hiệu trưởng để nói chuyện.
Sau khi chứng minh bằng cách ngồi giải liền một mạch tất cả các môn học, mỗi môn hai bài thi trắc nghiệm ngẫu nhiên trên máy tính, Dương Tuấn Vũ đã để cho thầy hiệu trưởng và các thầy cô khác lác mắt khi nhìn vào điểm số của hắn. Môn nào cũng trên 9 điểm, thậm chí, còn có tới gần 1 nửa số môn thi được điểm tuyệt đối.
Học đại học khác cấp ba, một học kỳ học tới hơn 10 môn, 2 năm học sẽ cần phải thi khoảng hơn 40 môn cả chuyên ngành lẫn không chuyên ngành. Nhưng Dương Tuấn Vũ chỉ cần một ngày để những
người thầy này đi từ trong mơ ra ngoài đời thật.
Sau khi ngỡ ngàng vì tài năng và trí thông minh của cậu học trò này, các thầy cô giáo cũng không khỏi bối rối. Cuối cùng, dưới lời nói của giáo sư Hồ Tôn Bác- người chỉ sau một lần gặp đã nhớ kỹ tên nhóc to gan lớn mật này. Lần đó, ông đã đứng trước lớp nói ai không cần học thì ký tên vào sau đó sẽ được phép không cần thi môn của ông ta. Và giữa hàng trăm người đông đúc, lại chỉ có mình hắn dám ăn gan hùm đứng dậy ký tên và rời khỏi lớp thật.
Suốt bao nhiêu năm hành nghề giáo lẫn tham gia các lớp giảng dạy cả trong và ngoài nước, đó là lần đầu tiên khiến ông ta ấn tượng về một người học trò. Vì thế, dù không dạy hắn được buổi nào, nhưng hôm nay, chứng kiến tài năng ấy, ông cũng cảm thấy nếu bắt hắn ngồi học lại từ kỳ 2 năm thứ nhất dường như quá lãng phí tài năng. Tài năng là thứ mà quốc gia đang rất thiếu, không thể vì luật lệ cứng ngắc của trường học mà làm trễ nải 2 năm tuổi trẻ nhiệt huyết của một nhân tài.
Dưới sự phân tích thấu tình đạt lý của Hồ Tôn Bác, các giáo viên khác cũng không có ý kiến gì, hiệu trưởng Lê Văn Toàn gật đầu ra quyết định chấp nhận trường hợp hi hữu này, tuy vậy, ông vẫn yêu cầu Dương Tuấn Vũ sớm hoàn thành việc đóng tiền học 2 năm học vừa rồi, cộng với lệ phí thi của tất cả các môn rồi sớm ngày hoàn thành các bài thi.
Dương Tuấn Vũ đương nhiên gật đầu không thành vấn đề, đồng thời, hắn cũng nói lời cảm ơn với giáo sư Hồ Tồn Bác, không ngờ, cha của Hồ Tôn Sách lại là người đứng ra nói giúp hắn, tuy việc này chẳng liên quan gì tới nhau, nhưng hắn cũng đối với người này thêm chút hảo cảm. Hệ thống giáo dục vốn cứng ngắc lại diễn ra sự việc ngày hôm nay đã là kỳ tích trong kỳ tích rồi.
Nhưng các thầy cô còn chưa tản đi, hắn đã nói ra một quyết định khiến ai cũng sốc:
- Thầy Bình, thầy đợi một lát em đi đóng tiền học và lệ phí thi, sau đấy mong thầy dành cho em một vị trí để tiến hành thi luôn. Có được không?
Thầy Bình mà hắn nói chính là trưởng phòng khảo thí đại học, ông ta nhìn đồng hồ rồi lắc đầu nói:
- Mặc dù cậu muốn nhưng bây giờ đã là 4 giờ chiều rồi, hết giờ hành chính là không thể thi được. Hơn 40 môn cũng không phải là thi trong vài phút là xong, hôm nay cậu cứ đi đóng tiền đi, ngày mai tôi sẽ nói với cán bộ phụ trách coi thi một tiếng, để cho cậu được tham gia thi.
Dương Tuấn Vũ thấy vậy cũng không vội, nói lời cảm ơn rồi đi xuống phòng tài chính kế toán nộp học phí.
Do đã có lời đánh tiếng từ ban giám hiệu, bên phòng tài chính kế toán cũng nhanh chóng hoàn thành cho hắn biên lai, giấy tờ cần có.
Rời khỏi cổng trường với nụ cười khoái chí treo trên miệng, hắn vui vẻ lên đường về nhà.
…
Mặc dù bài thi có chút khó hơn dự tính, nhưng ngồi nát mông một ngày, hắn cũng hoàn thành đủ 68 bài thi lớn nhỏ, từ thi điều kiện cho tới thi hết môn, Dương Tuấn Vũ mỏi lưng vươn vai một cái đã là tới gần 5 giờ chiều.
Khi hắn đứng lên, đội ngũ cán bộ coi thi cũng hết hồn, chẳng có ai ngờ được lại có một sinh viên cùng một lúc hoàn thành số lượng bài thi khủng khiếp như vậy, trí não phải làm việc căng thẳng từng giây từng phút như thế đã đành, thì tốc độ hoàn thành bài thi cũng là một tốc độ khủng khiếp, vậy mà người này lại có thể thực sự làm được.
- Tất cả đều đã qua môn thành công, cảm ơn các thầy cô đã tạo điều kiện cho em.
Dương Tuấn Vũ cúi đầu cảm ơn, rồi nói thêm vài tiếng, sau đó, cắp cặp chuồn mất, để lại cho những người có mặt ngày hôm nay một ký ức khắc sâu mãi trong cuộc đời của họ.
Tới sau này, khi biết cậu học sinh thiên tài lập dị ngày đó là ai, bọn họ mới đỡ ngạc nhiên. Người nắm trong tay tập đoàn siêu cường đem Việt Nam vang danh trên trường quốc tế đúng là cần phải có đầu óc thiên tài như vậy mới là hợp lẽ thường. Và câu chuyện “Một ngày coi thi” đã được một giáo viên có tài viết lách, xuất bản thành một quyển truyện siêu hot, nằm trong top seller trong suốt một thời gian dài.