- Chúc mừng Dương huynh đệ, lần này giải nhất không thể thoát khỏi tay lão đệ rồi. Như ban đầu Vương Lãnh tôi đã nói, tôi sẽ mua lại viên phỉ thúy quý nhất với giá cao hơn thị trường 30%, Dương huynh đệ thấy sao?
Dương Tuấn Vũ mặc dù cần tiền nhưng có những thứ tiền không mua được, điển hình là những thứ chứa năng lượng có thể giúp Triệu Cơ tỉnh lại. Vì thế, hắn lập tức lắc đầu:
- Xin lỗi Vương tiên sinh, tôi thực sự không muốn bán khối phỉ thúy này, tiền đúng là thiếu thật, nhưng nhiều khi có tiền cũng không mua được khối Đế Vương Song Sắc này a.
Vương Lãnh thấy hắn nói vậy cũng có lý, lão cũng không phải kẻ ép mua vừa bán, nhất là lại trước mắt nhiều khách quý như vậy. Hắn không muốn bán, Vương Lãnh cũng không lấy làm lạ, viên Đế
Vương Song Sắc này đúng là vô cùng đẹp, bán đi đúng thật là rất lãng phí.
- Thất lễ rồi, chỉ là nếu sau này Dương công tử muốn chế tạo nó mà còn thừa lại ít đá vụn thì rất mong nhượng lại cho kẻ hèn này.
- Ừm, nếu sau này tôi đem nó chế tác đồ thì nhất định sẽ nhớ đến ân tình Vương lão tiên sinh hôm nay.
“Chỉ là tôi cũng không có ý định đem nó chế tác cái gì, khối đá giàu năng lượng này chỉ sợ sau khi bị hấp thụ hết cũng thành một đám bụi đá mà thôi” Dương Tuấn Vũ thầm thở dài trong lòng.
- À còn nữa, chưa chắc hôm nay tôi đã dành được giải nhất, còn mấy trăm khối nguyên thạch của Kha Lạp tiên sinh nữa, ồ, Kha Lạp tiên sinh đâu rồi?
Mọi người lúc này mới dáo dác ngó quanh thì chẳng thấy Kha Lạp đâu, rất may có người thiện tâm, thấy mọi người vất vả tìm kiếm thì nói:
- Kha Lạp tiên sinh có vẻ không được khỏe nên đã rời đi trước rồi.
Dương Tuấn Vũ tỏ vẻ mặt tiếc nuối:
- Tôi còn định đi tới cảm ơn Kha Lạp tiên sinh vì đã nhượng lại viên Đế Vương Song Sắc cho mình. Ài, ông ta thật là người tốt mà. Ồ mà không sao, ngài ấy mua nhiều thạch thế kia nhất định sẽ có đồ tốt, thậm chí biết đâu lại ra khối Đế Vương Tam Sắc, Tứ Sắc thì sao?
Mọi người thầm mắng “bỉ ổi” trong lòng nhưng người mặt chỉ là cười khổ, Đế Vương đã hiếm có khó tìm, Song Sắc tuyệt vời thế này thì hình như còn chưa xuất hiện trước đây, Tam Sắc? Tứ Sắc? Đâu dễ kiếm thế? Chỉ sợ có mà lại là hỗn tạp sắc màu mới đúng, cái này thì đúng là có không ít.
Vương Lãnh nghe hắn nói mỉa mà cười khổ, nhưng đúng là còn có người chưa mở xong thạch, hắn ra lệnh cho hơn 10 tên chuyên cưa đá:
- Các ngươi mau tới giúp Kha Lạp tiên sinh mở hết chỗ thạch kia đi. Nhớ cẩn thận chút.
- Tuân lệnh lão gia.
Nói xong hắn không để ý nhiều nữa, bước tới kéo tay Dương Tuấn Vũ cười nịnh nói:
- Dương huynh đệ, có thể cho tôi xin ít thời gian không?
Thấy hắn nhìn về mấy khối phỉ thúy còn đang xếp hàng ngay ngắn kia thì khoát tay:
- Tôi sẽ cho người canh gác cẩn thận, cũng không phải đi đâu xa cả, chỉ tới cái chòi kia nói chuyện chút.
Dương Tuấn Vũ gật đầu, kéo theo tay Hạ Minh Nguyệt vẫn đang đứng ngây ra đó:
- Tôi dẫn Hạ tiểu thư đi theo được chứ?
- Ồ. Cái này thì được. Mời hai vị theo tôi.
Vương Lãnh cười tươi khoát tay đi trước dẫn đường.
…
Đợi tên pha trà rời đi, lão mời hai người uống, rồi nói thêm vài điều vui vẻ, cuối cùng, thấy đã tới thời gian thích hợp, lão mời lời:
- Chẳng là thế này, tôi thấy Dương tiểu huynh đệ không phải là tiểu phúc tinh mà chính là đại phúc tinh của chúng tôi. Vận khí của huynh đệ rất tốt a.
Dương Tuấn Vũ cười ha hả, bộ dạng có chút đê hèn:
- Cái này Vương tiên sinh nói quá rồi, có khi đây là vận may cả đời tích lại trong hôm nay thì sao?
Vương Lãnh lắc đầu:
- Chơi phỉ thúy không phải giống như cờ bạc phàm phu tục tử thông thường, là người chơi trò này suốt mấy chục năm, tôi hiểu rất rõ, ta không phụ thạch, thạch không phụ ta.
Một khi cậu khai mở ra một tia vận mệnh liên quan tới phỉ thúy thì rất có khả năng sẽ tiếp tục gặp vận may liên tục từ nay về sau. Chỉ cần dùng phỉ thúy đúng cách, nâng niu và tôn trọng nó, thứ đá thần kỳ của trời đất này sẽ dần dần làm phúc khí của người sở hữu trở nên thay đổi tích cực.
Hạ Minh Nguyệt nghe thế cũng gật gù, phỉ thúy đúng là không phải chỉ đẹp, nếu không có công dụng hiếm có thì người ta cũng chẳng đâm đầu vào săn tìm.
Ngọc Phỉ Thúy có tính hấp thụ, hấp thụ dầu cơ thể khiến chất ngọc tự nhiên càng đeo càng bóng đẹp, người dưỡng Ngọc, Ngọc dưỡng người. Phẩm chất hấp thụ sau đó truyền lại cơ thể tương tự Mã Não, song năng lượng tự nhiên của Ngọc cao hơn, thời gian hấp thụ ngắn tạo cảm giác thúc đẩy vận số và sức khỏe nhanh chóng hơn.
Theo màu sắc, công dụng cũng có chút khác nhau.
Màu xanh lam chuyển lá cây sẫm chủ về sức khỏe do màu này giàu khoáng chất, sinh ra ion âm giúp cân bằng năng lượng.
Màu đen có năng lượng mạnh song có phần quá cao, thích hợp dùng cho người có năng lượng bản thân cao một chút.
Màu đỏ, nâu có hàm lượng sắt cao rất tốt cho phụ nữ, người khí huyết kém.
Màu tím, màu chí tôn, đại diện cho từ Phỉ trong Phỉ Thúy, năng lượng cao, mạnh, hội tụ khí lành, có điều hiếm có, mức độ mạnh yếu phụ thuộc độ đậm. Chính vì vậy khối Từ Nhãn Tình cực phẩm đậm sắc kia có giá trị liên thành.
Màu vàng đặc biệt là vàng tươi rất hiếm, ý nghĩa chiêu tài, dẫn tài tốt, năng lượng hạng trung dung dễ hấp thụ.
Ngọc Phỉ Thúy khác với mã não về cách sử dụng, ngọc Phỉ Thúy đa năng hơn khi có năng lượng tự thân nên có thể đặt thẳng vào các vị trí năng lượng thiếu hụt trong gia trạch. Đặt tại các vị trí trung tâm, tài vị,...
Bàn làm việc chỉ cần có phỉ thúy xanh táo hoặc tím dù là nhỏ nhưng sẽ tạo trường năng lượng mạnh và thúc đẩy công việc mạnh mẽ.
Những vị trí có sát khí mạnh dùng Phỉ Thúy đen, nâu, đỏ xử lý rất tốt. Có thể chế Ấn, Kiếm, Thạch Cảm Đương, lệnh bài, mặt hổ, bát quái…
Vương Lãnh tiếp tục nói:
- Người thấy lợi mà không làm thì đúng là kẻ ngốc, mà Vương Lãnh tôi không ngốc, cũng chẳng muốn vòng vo, vì thế, tôi trực tiếp mời Dương huynh đệ gia nhập Hồng Kinh Hội.
Dương Tuấn Vũ ngạc nhiên:
- Cơ chế tuyển người của Hội Hồng Kinh như thế có vẻ sơ sài quá rồi không? Chỉ cần gặp may mắn là có thể đạt được một vị trí của Hồng Kinh?
Hạ Minh Nguyệt nghe hắn nói thế thì đang định giải thích thì một vị nhìn dáng vẻ đức cao vọng trọng, mặc áo Bạch Hổ đứng ra vuốt râu nói:
- Không, ngược lại là vô cùng hà khắc. Vốn dĩ chúng tôi cũng không có ý định tuyển thêm người gì cả, nhưng đại pháp sư của Hồng Kinh vào ngày này một tháng trước đã rút được một quẻ nói rằng trong cuộc thi lần này Hồng Kinh sẽ có cơ hội tìm được một phúc tinh lớn. Có người này, mọi việc sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Dương Tuấn Vũ nghi hoặc:
- Cái này cũng bói ra được?
Người mặc áo bào Bạch Hổ tiếp tục nói:
- Đúng thế, việc này đích thị là có thể bói ra, mà nói có chút khoa trương, Đại Pháp Sư thực tế có thể bói ra rất nhiều điều xảy ra trong tương lai.
- Thần kỳ như vậy?
- Không sai, Đại Pháp Sư có khả năng này, nhưng đổi lại, mọi tiên cơ một khi tiết lộ sẽ làm người nhìn trộm tiên cơ bị tổn hại thân thể rất lớn. Để tìm được một đại phúc tinh, ngài ấy đã bất chấp tất cả, vì thế, thân là kẻ dưới, chúng tôi không thể để ngài ấy tốn công vô ích được.
- Đây là mấy người ép tôi gia nhập mới được?
Dương Tuấn Vũ nhíu mày.
Người tên Bạch Hổ lắc đầu:
- Lão phu là Diệp Bạch. Rất hân hạnh được nói với Dương huynh đệ đây. Thực ra, cậu đang có chút hiểu lầm, chúng tôi sẽ không phải ép buộc bất cứ ai gia nhập Hồng Kinh, tinh thần tự nguyện mới có thể bền lâu, chỉ là, sau khi gia nhập rồi, nơi nào cũng có quy củ, Hồng Kinh cũng vậy, cho nên, đích thị là không được phép vô cớ rời hội.
- Dựa vào đâu mà mấy người nghĩ tôi sẽ tham gia chứ? Tôi không rảnh rỗi vậy.
- Đại Pháp Sư đã căn dặn hết rồi, tôi tin sau khi cậu nhìn thấy thứ này sẽ nhất định muốn gia nhập.
- Thứ gì?
- Mời theo chúng tôi. Trước đó, vị Hạ tiểu thư này, cô …
Dương Tuấn Vũ khoát tay:
- Cô ấy là người tôi tin tưởng.
- Ồ, vậy thì mời hai vị đi theo chúng tôi.
Dương Tuấn Vũ cũng tò mò, rốt cuộc đám người này đang giả thần giả quỷ cái gì?
Diệp Bạch dẫn bọn họ đi vào sâu trong trang viên, xuống một khu mật thất rất kín đáo, bên trong được bài trí trang trọng, tiện nghi, theo phong cách thời xưa.
Khi hai người Dương Tuấn Vũ ngồi xuống bàn thì thấy trên bàn đã để sẵn một cái hộp gỗ.
“Chẳng lẽ đồ nằm trong này? Thực sự có chuyện bói ra tương lai?”
Diệp Bạch từ khi nói chuyện đã thể hiện mình là người có vị trí cao nhất trong này, và khi vào đây, những người khác xếp hàng đứng hai bên, còn hắn mới được phép ngồi cùng hai người Dương Tuấn Vũ.
Diệp Bạch ngửa tay mời:
- Thứ Dương huynh đệ cần đích xác trong này, cậu có dám mở ra chứ?
Dương Tuấn Vũ đã chú ý chiếc hộp này từ khi mới vào đây, mặc dù không biết đám người này giở trò gì, nhưng một chiếc hộp mà thôi, có thể chứa thứ gì chứ?
Hắn cầm chiếc hộp lên, thầm quan sát “thái độ” của Triệu Cơ, nhưng không thấy có sự thôi thúc giống như có chưa đá năng lượng, hắn không khỏi có chút thất vọng.
Nhưng vừa mở chiếc hộp ra, phản ứng của hắn chợt ngỡ ngàng, tiếp đó gần như thay đổi thành con người khác.
Bên trong là một chiếc dây chuyền vô cùng quen thuộc mà cả đời này hắn sẽ không thể quên được. Tác phẩm chế tác của đại sư chế tạo đồ trang sức, thứ chỉ có một chiếc duy nhất, mà trên này còn khắc tên người con gái đó. Cứ nghĩ nó đã nằm sâu trong lòng đại dương vô tận không có khả năng tìm thấy, nhưng không ngờ, sau bao nhiêu năm nó lại nằm ở đây. Rốt cuộc là sao? nắm trong tay, hắn
Nắm chặt khối dây chuyền trong tay, hắn suýt nữa túm cổ Diệp Bạch hỏi, nhưng biết làm như vậy sẽ không phải là cách hay, hắn cố kém nén bình tĩnh nhưng giọng nói đã trở nên vô cùng lạnh lùng. Cứ như kiểu, nếu không nói rõ, hắn sẽ giết sạch mọi người ở đây ngay lập tức vậy.