Hai tên tùy tùng đi cùng cô đã rất nhanh chóng bị 7 tên vây giết từ sớm, sau đó chúng cô lập cô từ từ bào mòn sức mạnh. Vì tên Bram Stoker – đội trưởng của nhóm đuổi giết này biết rằng không thể dùng sức mạnh mà giết cô được, chúng phải từ từ tiêu hao cô, khi cô thất thế thì một kiếm chém bay đầu.
Cô đã gửi tín hiệu cầu cứu rồi, vì vậy cô cũng phải cố gắng thêm chút nữa. Nhưng mọi chuyện không theo kế hoạch của cô. Tên Stoker này cũng nhận ra có điểm không đúng, cô gái này không hề chiến đấu hết sức để thoát ra, mà cô lại đang giảm sự tiêu hao chờ tiếp viện đến. Hắn hét lên:
- Giết con ả này cho ta ngay lập tức, bằng bất cứ giá nào. Giết.
Stoker điên cuồng hét lên, cơ thể hắn đột nhiên lớn hơn, sau đó máu chảy ra từ khắp các lỗ chân lông. Chúng nhanh chóng được tụ lại thành một cái lưỡi hái rất lớn, lơ lửng trước mặt Stoker.
Bọn lính của hắn cũng dùng một loại bí pháp thấp hèn hơn, nhưng cũng xuất ra được thanh kiếm máu, đó là, cắn lưỡi.
Dương Tuấn Vũ khi nãy đã thấy chúng chiến đấu bằng kiếm máu rồi, nhưng mấy thanh kiếm đó đúng là so với bây giờ thì bé hơn nhiều lắm.
Thanh kiếm máu trước đó yếu thế hơn hẳn thanh kiếm của cô gái này, có lẽ vì vậy mà cô còn giữ được chút lợi thế khi chiến đấu một lúc với 5 người. Nhưng bây giờ thì khác rồi, tên đội trưởng kia đã chấp nhận thiêu đốt tinh huyết để xuất ra chiếc lưỡi hái máu - bản mạng của mình.
Dương Tuấn Vũ còn đang nghi ngờ về sức chiến đấu của bọn chúng, nhưng rất nhanh hắn phải nhìn bằng một con mắt khác, hắn nhanh chóng ra hiệu cho Vân Tú lùi lại, bởi vì hắn cảm nhận được một áp lực cực lớn từ khi chiếc lưỡi hái này được xuất ra.
Stocker hét lên một tiếng như một tiếng gọi từ cõi u linh, cơ thể hắn gồng lên cầm chiếc lưỡi hái lao vào. Một nhát chém này làm cho xung quanh 10m các cây đều bị cắt gọn, đồng thời thối rữa.
Bốn tên còn lại cũng hét lên rồi chém ra một kiếm đan vào nhau.
- Poison Blood Net!!! (lưới máu độc)
Nhìn thấy chiêu thức này cô gái hoảng hốt, rất nhanh kích hoạt viên ngọc của thanh kiếm làm nó sáng chói lên trong đêm, sau đó chém ra một kiếm đỡ đòn.
- Slash Defend!!! (Nhát chém phòng hộ)
Một vụ nổ xuất hiện làm rung động cả mấy trăm mét, cây cối xung quanh tan nát. Dương Tuấn Vũ rất nhanh ôm chặt lấy Vân Tú lao đi khi thấy hai nguồn năng lượng hủy diệt được phóng ra.
May mắn cho hắn là đây chỉ là một vụ nổ được tạo ra bởi những kẻ đã chiến đấu kịch liệt, hiện đã đuối sức. Tuy vậy áp lực từ đó cũng phản chấn làm hắn bay đi thêm 10m. Khi gần ngã xuống hắn vội chỉnh tư thế tiếp đất. Vân Tú cũng cảm thấy vô cùng hoảng sợ, cô chính thức biết được còn rất nhiều kẻ cực mạnh tồn tại trên thế giới này. Sau này có muốn chơi thì cũng phải thật cẩn thận.
Vì Dương Tuấn Vũ phản ứng nhanh nên họ chỉ bị vài cành cây đập vào người, mà đa số là hắn đã chắn hết rồi, tuy vậy vẫn rách tả tơi cái áo và lưng lộ ra cũng đã xuất hiện những vết máu.
Hai người họ còn chạy đi xa, còn hai kẻ đang chiến đấu ngay ở trung tâm vụ nổ đó không biết ra sao rồi.
Sự tò mò là bản năng của con người, dù nguy hiểm đến tính mạng nhưng Dương Tuấn Vũ vẫn định quay lại, ít nhất hắn muốn xem thêm một chút nguồn sức mạnh kinh khủng này. Điều mà trước nay hắn chưa bao giờ thấy, những kẻ chiến đấu với hắn đều không đáng để lấy ra so sánh ở đây.
Hai người vẫn rón rén tiến đến, càng đi gần tới nơi càng không nhận ra cảnh vật xung quanh nữa, ừm, đây làm gì còn cảnh vật gì. Trước mắt chỉ có một cái hố to không kém một vụ nổ bom. Mọi cây cối đều nát tươm, đổ gục, những cây lớn thì gãy ngả ngiêng. Chỉ có rất lạ là không còn nghe thấy tiếng chiến đấu nữa.
“Chẳng lẽ đều chết cả rồi?”
Dương Tuấn Vũ tăng thêm tốc độ tiến tới.
Khi hắn đến nơi thì nơi này đã không còn cái gì nữa rồi, cô bé chẳng thấy đâu mà mấy con Vampire cũng mất hút. Nếu không phải xung quanh còn tan hoang thì hắn còn nghĩ mình đang mơ. Hắn lục tìm xung quanh một chút, chỉ còn thấy mảnh vụn quần áo, thi thể chẳng thấy đâu.
Elise nói:
- Không lẽ giống như trong phim, khi Vampire chết thì đều biến thành một vũng máu.
Dương Tuấn Vũ nghe cô nói thế thì cũng nhìn lại, đúng là chỉ còn vết máu mùi rất nồng, khó ngửi.
Hắn nghĩ ra gì đó vội kéo Vân Tú tránh xa chỗ đó:
- Cẩn thận máu độc.
Vân Tú cũng giật mình, cô cũng đã chứng kiến cảnh khô héo của cây cối xung quanh rồi.
- Không còn gì nữa, đi thôi.
Hắn vừa nói vậy thì Triệu Cơ lên tiếng:
- Vẫn còn, cách đây 50m có tồn tại sự sống yếu ớt. Vị trí em đã đánh dấu trên bản đồ.
Dương Tuấn Vũ nghĩ vậy mới vỗ trán, đúng vậy, sức nổ mạnh như thế thì làm gì còn đứng im ở chỗ này được, chẳng bay xa mấy trăm mét đã là tốt lắm rồi.
Hắn cẩn thận dẫn theo Vân Tú đi tới, hiện tại hắn cũng không dám bảo cô đứng lại đây đợi, ai mà biết bọn ma cà rồng kia đã ngỏm hết chưa?
Đúng là càng gần hắn càng cảm nhận được hơi thở của sự sống, nhưng đã rất yếu ớt rồi, hắn vội chạy tới. Người này sợ rằng sống được hay không còn chưa nói chứ đừng nói tới có thể tấn công nữa. Nếu là cô gái kia thì giúp một chút, còn là tên Vampire nào đó thì giết luôn cho đỡ đi gây tai họa.
Đến gần thì thấy có lộ ra chiếc váy hồng của cô gái khi nãy, hắn vội hất cái cây lớn đang đè lên người cô ra.
Cái cây lớn 3-4 người mới ôm xuể mà rơi vào cô cũng không nát người, chỉ có chảy máu, dập cơ, gãy xương thôi. Ừm, như thế hình như cũng đã đủ thảm rồi.
Dương Tuấn Vũ kiểm tra tình trạng của cô nhóc này thì đột nhiên cô mở mắt, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, tay cầm dao bên hông đâm về phía hắn.
Dương Tuấn Vũ tuy rất bất ngờ nhưng hắn phản xạ rất nhanh, một phần cũng là cô gái này đã quá suy yếu rồi, lực đâm cũng chậm hơn khi nãy rất nhiều rồi, tuy vậy hắn vẫn suýt bị xuyên tim thủng ngực. Không thể không nói cô nhóc này mạnh hơn hắn nhiều lắm.
Vân Tú thấy cô gái này đột nhiên dùng sát chiêu thì đã rút dao ra lao đến, đột nhiên nghe thấy hắn quát:
- Dừng lại. Cô ấy chỉ tự vệ thôi.
Đúng là cô chỉ muốn tấn công bất ngờ một dao cuối cùng, vì đơn giản, làm gì có kẻ nào tới tìm cô ngoài mấy con ma cà rồng kia chứ? Ừm, những người cứu viện của cô thì sẽ không có dè dặt kiểm tra cô như hai người này.
Vân Tú quay lại nhìn thì thấy cô gái này đã ngất đi rồi.
Dương Tuấn Vũ bế cô lên, nhìn kỹ hắn mới thấy cô gái này đúng là một cô nhóc, chắc chỉ như một
học sinh cấp hai. Ừm, trẻ con bây giờ được nuôi tốt thật.
Vân Tú thấy hắn đơ đơ ra thì thấy hơi lạ, đột nhiên cô nghĩ ra cái gì, bịt hai mắt hắn lại:
- Người ta bị thương nặng mà anh còn trợn mắt lên nhìn vào đâu đó hả. Đồ háo sắc.
Dương Tuấn Vũ nuốt nước bọt, cũng tại mặt học sinh ngực phụ huynh chứ, hắn cũng chỉ là bất ngờ thôi mà, ừm, chính là bất ngờ thôi.
- Háo sắc.
Triệu Cơ cũng mắng theo.
Hắn cười khổ, bế cô gái nhỏ lên. Hắn nói với Triệu Cơ:
- Anh đánh giá vết thương bên ngoài thì gãy xương tay trái, chân trái, xương sườn thì có lẽ cũng bị gãy vài cái. Tình trạng hô hấp và tim mạch vẫn ổn, nhưng tim đập rất nhanh có lẽ là do đang mất máu. Sức lực có lẽ cũng cạn kiệt rồi, em đánh giá nội tạng cô ấy thấy sao rồi?
- Mọi thứ vẫn còn tốt. Anh mau đưa cô ấy đến viện đi.
- Ừm, cô gái này là ai mà lại biến thái như vậy. Nổ lớn thế mà chỉ ngoại thương.
- Còn nhiều cái mà anh chưa tưởng tượng được lắm. Cô gái này nhìn thế thôi chứ sức mạnh theo em đánh giá cũng thuộc vào mức Hầu Tước (Marchioness) rồi khoảng 76 điểm.
- Ghê như vậy? Anh tập hộc máu cũng mới được đến Tử Tước (Viscount) 66 điểm.
- Anh còn cúi bắp lắp. Ài, con đường cường giả còn dài.
- Em cũng học thở dài rồi à. Ài, em đừng có học mấy cái điểm tốt của anh có được không? Mà cô ấy là ai, em có tra được không?
- Anh đâu có đăng ký bản quyền. Ừm, em đã tra rồi nhưng cô ấy như từ tảng đá đẻ ra vậy, chẳng có
chút thông tin nào cả.
- Cũng đúng, nếu có một cô gái biến thái như thế thì báo mạng chẳng giật title ầm ầm rồi.
Dương Tuấn Vũ vừa cô chạy đi vừa nói chuyện với Triệu Cơ. Hắn không biết rằng cô chỉ giả vờ ngất đi mà thôi, nhưng nhận ra họ không có ác ý thì cũng không tấn công nữa. “Hai người đeo mặt nạ này là ai? Sao họ lại cứu mình” Cô tự nhủ sau đó im lặng chậm rãi tự hồi phục lại bản thân. Cô rất tự tin là họ sẽ không nhận ra điều này.
Nhưng Dương Tuấn Vũ không nhận ra thì không có nghĩa Triệu Cơ không biết. Lúc hắn đang ba hoa thì Triệu Cơ cắt ngang:
- Cô ấy có khả năng tự hồi phục.
- Gì?
Dương Tuấn Vũ suýt nữa thốt lên, nhưng hắn nhanh chóng làm như không biết, tiếp tục chạy về phía khu dân cư.
Cô bé này thấy hắn thoáng cứng người lại thì hơi nghi ngờ, nhưng một lúc không thấy hắn định làm gì bất thường thì không quan tâm nữa.
- Em nói thật?
- Đúng vậy, cô ấy có khả năng tự chữa lành rất tốt. So với sự phục hồi của anh thì nhanh hơn gấp 10 lần.
- Anh đã thấy mình rất nhanh hồi phục rồi mà. Một vết thương người thường nằm cả tháng anh chỉ cần 1 tuần. Không ngờ cô gái này lại có khả năng như vậy.
- Em cũng không rõ nữa.
- Thôi coi như làm một việc tốt đi, đưa cô ta vào viện rồi đi. Những kẻ này hiện tại ít giao tiếp thì tốt hơn, dù họ có là người mạnh mẽ, nhưng mà một khi mình không khống chế được thì không nên quá thân cận. Chưa kể cô gái này có vẻ là mục tiêu đuổi giết của bọn ma cà rồng.
- Đúng vậy, đó là chọn lựa tốt nhất của anh hiện tại.
“Không phải con gái Châu Âu đều lạnh giá như vậy chứ?” Hắn thầm thắc mắc, cô gái này nhiệt độ trung bình cơ thể hiện tại chắc cũng chỉ được 22 độ C.
Vân Tú đi sát bên cạnh, cô đang giữ thanh kiếm của cô nhóc này. Không thể không nói những thứ đẹp làm Vân Tú rất thích thú, cô nói với Dương Tuấn Vũ:
- Anh xem thanh kiếm này thật quá đẹp đi, có lẽ em cũng muốn một thanh kiếm rồi. Không thì anh làm cho em một con dao nhỏ đẹp như vậy đi.
Dương Tuấn Vũ giờ mới nhớ đến thanh kiếm mạnh mẽ này, trong nó như chứa một luồng năng lượng thánh khiết, tất cả là nhờ viên ngọc kia, nhưng không thể không nói tạo hình của nó rất chắc chắn, đồng thời cũng rất đẹp.
Một thanh kiếm trắng bạc, toát ra hàn khí lạnh lẽo chết chóc, hai lưỡi kiếm chỉ nhìn thôi cũng biết nó còn sắc bén hơn cả vũ khí của hắn làm. Dù sao thì với những vật liệu cơ bản hắn cũng không thể tạo ra một thanh kiếm của thế kỷ 22 được.
Những vật liệu quý này sẽ rất khó mua được mà phải sưu tầm và mua từ những thương gia hoặc các lễ hội đấu giá ngầm, nơi mà họ bán đủ các thứ kỳ lạ.
Gần chuôi kiếm là một hình đầu sư tử bạc rất uy vũ, phần chuôi kiếm được làm hình vảy cá màu xanh biếc, các họa tiết nhỏ cũng được khắc rất tinh tế.