Dương Tử gật đầu:
- Vâng. Cho con chút thời gian.
- Ừ. Nhanh lên, con có 10 phút.
…
Dò tìm một hồi, cuối cùng Dương Tử dửng lại bên cạnh một cái xác, cô bất giác nở nụ cười nhếch mép của ai đó, nhưng rất nhanh cô tự đánh vào miệng mình mấy cái:
- Phi. Phi. Sao tự dưng học cái xấu của hắn rồi. Nhưng tên này rất được nha. Da thịt dày béo không ngờ lại am hiểu độc thuật. Vừa thủ vừa công tốt, ta liền chọn ngươi đi.
Sau khi chọn được kẻ ưng ý, Dương Tử nhắm mắt, miệng lẩm bẩm những câu chú ngữ khó hiểu, bàn tay kết ấn, đồng thời cắt tay nhỏ một giọt máu của mình vào giữa mi tâm của kẻ này. Giọt máu như có pháp thuật, khi chạm vào da nó lập tức “xèo” lên một tiếng rồi thấm sâu vào trong.
Chỉ không đầy 1 phút, tên này mở bừng hai mắt, nhưng thay vào đôi mắt bình thường thì nó đã mất đi thần thái, trở nên đờ đẫn, nhìn kỹ có thể thấy thi thoảng sẽ ánh lên ánh sáng màu đỏ nhạt có chút quỷ dị.
Hắn quỳ xuống một chân, một tay chống đất, một tay đặt ngang ngực, đầu cúi xuống cung kính nói:
- Cảm ơn chủ nhân đã ban cho sinh mạng.
Dương Tử đằng sau lớp mặt nạ cũng nhoáng lên chút tái nhợt, điều này chứng tỏ việc triệu hồi linh hồn cho zombie không phải là không phải trả giá. Nhưng zombie một khi đã triệu hồi thành công, nó sẽ không quay lại phản chủ, mục đích duy nhất tồn tại của chúng là: Hoàn thành mệnh lệnh.
Nếu Dương Tuấn Vũ ở đây sẽ rất ngạc nhiên, Julia đã không còn như xưa, con zombie này khác hẳn với mấy bộ xương động vật vô tri như trước. Kẻ này tuy thần trí mê muội nhưng rõ ràng có linh hồn. Còn theo phân cấp độ thì tên này miễn cưỡng được coi là một tên Death Knight, chỉ là, hắn không có con Death Horse (Ngựa) nào cả.
Việc duy trì một Dark Knight khiến Dương Tử không khỏi suy yếu, tuy hiện tại cô đã triệu hồi thành công nhưng vẫn có chút miễn cưỡng. Dù thế, Dương Tử không tiếc hao tổn Ki của mình để triệu hồi chúng là vì thuộc cấp độ Knight, các con zombie này đã có thể duy trì khả năng của chúng trước khi chết, ngay cả tốc độ vốn vẫn là điểm yếu của zombie thì ở cấp độ Knight nó đã được tăng lên đáng kể.
Sau khi tìm được một tên ưng ý, cô tiếp tục niệm trú, con zombie đang đứng chỗ đó liền hóa thành một làn khói chui vào trong mặt dây chuyền (huy hiệu) hình con phượng mà cha mẹ cô đã để lại.
Từ lúc học được khả năng triệu hồi zombie, cô đã có cảm ứng đặc biệt với chiếc huy hiệu này, và y như rằng, nó có khả năng giúp cô chứa đựng được các con zombie mà cô thu phục. Điều này khiến cô không khỏi bội phục ánh mắt của cha mẹ, từ khi cô còn nằm trong tã đã biết sau này cô có thể phát triển theo hướng nào mà chuẩn bị cho cô chiếc huy hiệu này.
Có thứ này rất tiện, nếu không, cô muốn ra ngoài là phải mang theo một đám xác sống, mặc dù cô có kỹ thuật khử bớt mùi hôi hám của chúng đi, nhưng xác vẫn là xác, nó khiến người ta kinh tởm, xa lánh. Một cô gái trẻ như cô lúc nào cũng đi cùng đám xác thì chắc chẳng dám có ai tới tiếp cận làm bạn với cô. Không chỉ thế, đi vào quan ăn mà bốc mùi hôi thì chắc ngay bản thân cô cũng không có tâm trạng ăn uống.
Cô tin chiếc huy hiệu này không chỉ có một tác dụng “chứa zombie” mà còn có tác dụng khác, chỉ là hiện tại cô chưa tìm được thêm công dụng khác của nó.
…
Trong khi nhóm người Dương Tử và Vô Diện rời đi, bên này, Dương Tuấn Vũ cũng không rảnh rỗi, hắn đang cõng Iris cấp tốc về thuyền.
Iris khẽ vuốt mấy sợi tóc vì gió thổ lớn làm vướng vào mặt hắn, miệng kề ban tai, khẽ hỏi:
- Sao hai anh em không nói thêm chút nữa?
Dương Tuấn Vũ lắc đầu:
- Bên kia cục diện đã xong, nếu Dương Tử quay trở lại quá muộn, mà vạn sự vẫn bình yên sẽ phát sinh nghi ngờ. Một điểm nữa, cô ấy vẫn có lòng bài xích anh, nếu ở lại lâu có khi còn phản tác dụng. Chưa kể, thời gian của em còn không nhiều, anh không thể lãng phí ở đây được. Dương Tử đã an toàn, sau này anh sẽ còn cơ hội gặp lại nói với nó nhiều hơn.
Iris nghe vậy cũng hơi áy náy, suy đến cùng thì hắn cũng vì cô mà vội vã rời đi như vậy, chỉ kịp chào hỏi với Dương Tử thêm vài câu đã cõng cô lập tức đi mất.
- Em đừng tự trách mình, sau này đối xử với nó tốt một chút là được.
- Nếu có thể, em sẵn sàng. Không thể không nói, hai cô em gái của anh đều rất tốt. Dương Tử mặc dù có chút ương bướng nhưng cũng rất lo lắng cho anh đấy.
Dương Tuấn Vũ cười cười:
- Ừm, cũng may là nó tính cách không tồi. Được rồi, em ngả đầu ngủ chút đi, một lát nữa là tới rồi.
- Vâng.
…
Sau quãng thời gian hơn 4 giờ nữa, Dương Tuấn Vũ và Iris đã thành công lên thuyền. Cũng may ở Nam Cực nhiệt độ đợt này đang rất lạnh, thuyền của bọn họ bị tuyết phủ tạo thành lớp ngụy trang rất tốt, kích thước cũng không lớn, tín hiệu điện cũng được hắn ngắt toàn bộ, có thể nói là rất khó phát hiện ra.
Chiếc thuyền nhanh chóng nhổ neo.
Nhìn thấy Iris vẫn hướng mắt nhìn về đất liền, Dương Tuấn Vũ ôm cô an ủi:
- Raymond và nhóm Doris sẽ an toàn thôi. Thực lực của họ em có thể yên tâm. Nếu không phải bọn Satan có hiềm khích từ trước, chỉ sợ không có mấy nhóm nào nguyện ý va chạm với The Night. Có Raymond làm quân sư, bọn họ dù yếu hơn vẫn có nhiều phương án thuận lợi rời đi.
Iris thở dài:
- Chỉ mong là vậy. Mong là Raymond sẽ sớm liên lạc được với những người khác.
Dương Tuấn Vũ chợt nhớ tới bộ đàm riêng của họ, mở ra thì thấy đã có tín hiệu sóng, đúng như dự đoán của hắn, một khi không có sự xuất hiện của khối lập phương, tín hiệu điện tử sẽ được phục hồi.
Hắn thử kết nối liên lạc với các thành viên của nhóm.
- Dè … dè … dè … Cạch … 0906…
Dương Tuấn Vũ mừng rỡ:
- 0102.
- Xác thực. Cậu … Ralph?
- Ừ. Tôi đây. Chị Doris, mọi người thế nào rồi?
Flora nghe thấy có tiếng của Doris thì thoạt đầu là ngạc nhiên, sau đó là vô cùng vui mừng, cô vội nói vào bộ đàm:
- Doris. Tôi đang trên đường … rời Nam Cực về Việt Nam. Tôi đi cùng Ralph.
Doris bên kia như thở phào, lời còn chưa nói thì giọng Raymond từ bên cạnh xấn xổ vào:
- Flora? Em không sao chứ?
Flora mặc dù đã rất yếu, nhưng cô vẫn cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh nhất có thể, cô không muốn mọi người lo lắng.
- Em ổn. Anh không có chuyện gì chứ? Xin lỗi …
Raymond lắc đầu:
- Anh ổn, mọi người cũng ổn, bọn anh đang đi tìm em rồi rời khỏi nơi này. Nếu em đã đi cùng Ralph thì tốt rồi. Còn xin lỗi thì anh mới phải xin lỗi vì không bảo vệ được em … em … ài, … anh sẽ tới thăm em.
- Vâng. Em ổn mà. Ralph nói sẽ có cách …
- Thật?
Giọng Raymond và mấy người bên kia đều kích động. Bọn họ sau khi tìm được Raymond đã được nghe hắn kể lại chuyện lần đó Flora kích hoạt cấm thuật dùng sinh mệnh lực thiêu đốt kẻ địch và chính bản thân mình. Cả đám cứ tưởng khi tới nơi chỉ mong nhặt được toàn vẹn xác của cô, nhưng khi tới lại chẳng thấy Flora đâu, thay vào đó toàn quân kia đã bị giết sạch. Mà ngoài vết bỏng do lửa linh hồn còn có thêm một tên 1 nhát chém cực kỳ sắc bén, một chút lướt qua liền đứt cổ.
Cứ nghĩ cô lành ít dữ nhiều, nhưng là anh chị em với nhau lâu ngày, bọn họ vẫn quyết tâm tìm Flora về, không thì ít nhất cũng biết được kẻ đã mang cô đi để sau này tìm tới tính sổ.
Dương Tuấn Vũ thấy Iris vẫn muốn nói thêm thì lắc đầu ra hiệu, đối với cô, giờ mỗi câu nói đều là tiêu hao, không nên cố gắng làm gì, sau này sẽ còn cơ hội nói chuyện.
- Chúng tôi đang rời đi. Cụ thể lúc về tôi sẽ liên lạc lại với cả nhóm.
- Tốt. Tôi giao cô ấy cho cậu, nhớ chăm sóc tốt Flora, đừng làm phụ lòng cô ấy nếu không tôi sẽ không để cậu sống yên ổn đâu.
Nghe lời đe dọa của Raymond mọi người trong lòng không khỏi chua xót, bọn họ cũng chẳng phải lũ ngốc, việc thiêu đốt sinh mệnh chưa từng nghe thấy có cách chữa trị. Nếu không nó đã chẳng được coi là một cấm thuật cấp S, một khi dùng thì xác định chết chắc không cần nghi ngờ.
Raymond nói như vậy thì mọi người cũng hiểu, hắn và Flora chính là sinh tử cộng tác bao năm, không chỉ thế, hai người bọn họ tình cảm sâu đậm như anh em ruột thịt. Mới đầu ai cũng nghĩ họ là một đôi, nhưng sau mới biết là hiểu lầm, bọn họ đối xử với nhau quá tốt, nhất là Raymond, lúc nào cũng chiều chuộng, chă sóc cho Flora – bà chị lớn tuổi nhưng tính cách không khác đứa trẻ con.
Dương Tuấn Vũ nghe thái độ cũng hiểu được suy nghĩ của mọi người tám chín phần, hắn mấp máy môi rồi vẫn quyết định nói ra ý định của mình:
- Tôi rất nhiên sẽ đối xử tối với vợ của mình rồi. Anh vợ, anh không cần phải lo đâu.
Mọi người nghe thấy tức thì ngây ngẩn, đây là …
Raymond thở dài, hắn kể lại tâm nguyện cuối cùng của Flora lúc kích phát cấm thuật.
Dương Tuấn Vũ giờ mới biết còn có vụ này, Iris không kể với hắn. Ôm chặt cô vào lòng, đôi môi khẽ hôn xuống, đôi mắt đầy mật ý, đồng thời còn kèm theo hàm ý trách cứ, cô dám bỏ hắn mà đi trước.
Iris nhìn bộ dạng của hắn thì mỉm cười, đầu khẽ gục vào ngực hắn, hạnh phúc nghe những âm thanh quen thuộc.