- Này thì trẻ con này.
- A aaa.. Cô cầm tinh con chó à?
- Sao nhóc biết. Cho chừa cái thói ăn nói bỡn cợt.
Khi ngồi lại ghế của mình, cô mới chợt nhận ra khóe miệng tanh tanh, nhìn vào hình ảnh hai hàm răng vẫn còn in hằn trên đó, cô giật mình vội rút khăn tay ra giữ chặt lấy.
- Xin lỗi.
Dương Tuấn Vũ nhe răng:
- Ai cũng làm xong rồi xin lỗi như cô chắc tôi chết. Cô đã tiêm chưa đấy?
- Tiêm? Tiêm gì?
Nhìn chiếc khăn màu trắng dần chuyển sang đỏ, cô lúng túng hỏi lại.
- Tiêm phòng dại.
- Chưa.
Buột miệng trả lời xong cô mới biết mình bị hớ, ném chiếc khăn vào mặt hắn, tay đấm túi bụi.
- A... Đồ khốn, chết đi.
Dương Tuấn Vũ mặc kệ cô muốn làm gì làm, còn mình thì cười ha hả khoái chí. “Trên đường về nhàm chán lại gặp được bà chị không ra chị em không ra em này để trêu cũng vui.”
Đấm một lúc cũng mỏi tay, bộ ngực phập phồng, thở hổn hển ngồi lại chỗ, nhìn vào vết thương đã ngừng chảy máu, lòng cũng bớt cảm giác tội lỗi, cô quay lại vấn đề chính:
- Nói đi, phải như nào anh mới giúp ông nội tôi. Tôi không tin cậu cho vay lại không lấy lãi.
Dương Tuấn Vũ vẫn bỡn cợt:
- Thế cược cô vào làm lãi đi.
- Tôi không đùa đâu.
- Thật đấy, tôi đâu có đùa.
- Nếu như thế thì còn lâu mới đủ.
- Ồ, vậy sẽ thêm vài lần giúp đỡ nữa chắc là đủ.
- Cậu có cố gắng cả đời cũng không được.
- Biết đâu đấy. Dương Tuấn Vũ tôi càng những thứ khó lại càng thích làm.
- Bây giờ cậu có thể chữa ngay cho ông tôi được chứ? Chắc khi nãy cậu đã nhìn lén rồi đúng không?
Cậu đừng chối, bởi vì việc ông tôi bị bệnh có thể nhiều người biết, nhưng bị bệnh như thế nào thì chỉ có vài ba người thân là rõ.
Một người khôn ngoan như cậu sẽ không nhận lời làm việc mình không biết chút nào, đã thế lại còn tự tin có thể chữa khỏi. Tiếp đến là khi nãy cậu nói ông tôi bị bệnh kỳ quái, nếu không tận mắt nhìn thấy thì cùng lắm cậu chỉ biết là bệnh nặng sắp chết thôi, chứ sẽ không nói là kỳ quái được.
- Đúng là không hổ danh gia tộc tình báo, suy đoán, phân tích và ghi nhớ mọi thứ rất cẩn thận.
- Cảm ơn vì lời khen.
- Thế chắc cô cũng đoán rằng ông mình bị người ta hạ độc chứ?
Hạ Minh Nguyệt đôi mắt lóe sáng nhưng chợt toát ra cảm giác vô cùng nguy hiểm:
- Anh biết điều mình đang nói có ý nghĩa gì chứ?
Dương Tuấn Vũ vẫn tỉnh bơ như không hề biết chuyện gì, hắn vẫn từ tốn trả lời:
- Tất nhiên. Chỉ là tôi chưa biết ai hạ độc mà thôi. Nhưng có thể khẳng định, người đó rất thân thiết
hoặc ít nhất là thường xuyên tiếp xúc với Hạ lão gia chủ. Ngay cả bản thân cô, tôi cũng đã từng xếp vào diện tình nghi.
Hạ Minh Nguyệt nắm điểm mấu chốt:
- Đã từng?
Hắn gật đầu:
- Đúng vậy, là đã từng. Bởi vì tôi nhận thấy được tình cảm rất sâu đậm trong con người cô đối với ông nội mình.
- Cậu đừng quên rằng đôi khi người hãm hại lại chính là người thương yêu họ nhất.
- Đúng là có chuyện đó, nhưng mà điều này lại không xảy ra đối với cô. Bởi vì cô thiếu.
- Thiếu?
- Thiếu sự đau khổ.
- Cậu nói thật buồn cười, chẳng lẽ tôi khóc và buồn không phải là đau khổ sao?
- Đau khổ này không phải là vì thương, mà đau khổ này là sự dằn vặt xuất hiện khi mình làm sai
trái điều gì đó với người thân yêu. Cô không có dù chỉ là một chút.
- Sao cậu dám chắc như vậy?
- Trực giác.
- Cái đó cũng tin được?
- Sao không? Trực giác tôi chưa bao giờ sai.
- Thú vị lắm.
Hạ Minh Nguyệt nhếch môi cười, nói chuyện với tên này đúng là khó đoán, hắn có thể dẫn bạn tới đủ các cung bậc cảm xúc, vui có, buồn có, tức giận có,.. nhưng càng nói lại càng bị cuốn theo. Ở kẻ này, ngôn ngữ cũng có thể lấy làm vũ khí, Hạ Minh Nguyệt thầm nhắc nhở mình sau này cần chú ý hơn, đừng để vẻ ngoài của hắn đánh lừa.
- Nói như vậy chính là muốn cô liệt kê cho tôi số người tiếp xúc với Hạ lão, đồng thời cũng đưa ra cái nhìn của cô về họ.
- Người tiếp xúc với ông nội không có nhiều, mà đa phần đều là người có thể tin tưởng được để tránh tin tức bị lộ ra ngoài. Nhưng có vẻ tường cao không chắn được hết gió, rõ ràng “kẻ được tin tưởng” lại đang phản bội.
Vì để cẩn thận tôi đã yêu cầu bất kể những ai tiếp xúc với ông đều phải ký tên vào một quyển sổ và ghi rõ thời gian ra vào, tôi có thể cho cậu xem một chút.
Lấy từ chiếc ví ra một chiếc sổ nhỏ bằng bàn tay, Hạ Minh Nguyệt đưa cho hắn và nói:
- Đây là quyển sổ ghi chép của hai tháng 8 và tháng 9 vừa rồi.
Dương Tuấn Vũ một tay lái xe, một tay cầm quyển sổ, mắt nhìn lướt qua một chút, nhưng thực chất tất cả đều được Triệu Cơ sao chép lại, một lát sau, hắn trả lại cho Hạ Minh Nguyệt.
- Theo như ghi chép này, có tất cả 6 người thường xuyên tiếp xúc với Hạ lão, 3 người cứ cách 1, 2
ngày lại tới thăm. Có vẻ như cái “số ít” của cô cũng khá lớn đó.
- Đấy là tôi và chú hai (Hạ Minh Vũ) đã hạn chế tối đa số người được tiếp xúc với ông rồi đấy. Nhất
là các đối tác làm ăn khi tới đều có người tiếp đãi bên ngoài.
Như cậu đã xem, 6 người thường xuyên tiếp xúc hằng ngày với ông gồm có: Tôi, vợ chồng chú hai, thư ký của ông- Đào Duy Khương, người sắc thuốc- chú Văn Lỗi và người làm đồ ăn hàng ngày- cô Mai cũng được tính vào đó.
Ba người khác lần lượt là: chú tư Hạ Minh Phi, em họ Hạ Minh Hoàng, cánh tay đắc lực một thời của ông, trong một lần cứu ông thoát khỏi cuộc ám sát đã đỡ cho ông tôi ba phát đạn cũng may mà chỉ bị què chân phải nhưng sức khỏe hay ốm yếu nên phải nghỉ hưu sớm khi mới 35 tuổi, sau đó ông tôi nói thế nào cũng không chịu thành lập gia thất, ngược lại nhất quyết xin phụ trách hoa viên trong nhà tôi- bác Triệu Việt Hưng, cho tới nay đã làm quản gia nhà tôi được 30 năm rồi.
- Nghe có vẻ ông bác này có quá khứ huy hoàng nhỉ.
- Bác ấy được cái rất khéo tay, tỉ mỉ, chu đáo nên mọi thứ trong nhà khi qua tay bác đều rất đẹp đẽ, lung linh.
- Người tài thường số khổ.
- Nghe như kiểu cậu đang than vãn về mình ý nhỉ?
Hạ Minh Nguyệt nhướng cằm khinh bỉ.
Dương Tuấn Vũ vẫn tỉnh bơ:
- Cô cũng thấy thế à? Ài, số khổ nó hiện lên mặt rồi sao?
Cạn lời về sự trơ trẽn, mặt dày của tên này, cô đành quay trở lại phân tích tiếp:
- Chú tư và em họ Minh Hoàng đều là người phụ trách mảng quản lý tài chính của các chi nhánh
miền Trung và miền Nam. Nhưng từ khi ông bị bệnh họ thường xuyên ở nhà hơn.
- Thấy Hạ lão sắp chết nên muốn lấy lòng để được chia phần nhiều hơn sao?
- Chắc là có một phần như vậy, nhưng ít ra họ còn biết đặt lợi ích gia tộc lên trên.
- Khó nói lắm, biết người biết mặt nhưng khó biết lòng. Tóm lại tạm thời chưa thể tìm được ra ai là
kẻ đứng sau vụ này, có lẽ phải tới khi xuất hiện tin tức tìm được người chữa bệnh và bệnh tình của ông nội cô có khả năng khỏi bệnh thì con rắn mới chịu rời hang.
- Cậu vẫn chưa nói khi nào chữa cho ông tôi, có cần thứ gì đặc biệt không để tôi chuẩn bị nữa.
Dương Tuấn Vũ xoa cằm nghĩ nghĩ nói:
- Gừng, tỏi, ớt mỗi thứ 10 cân, làm xong xâu thành 10 chuỗi treo quanh phòng. Máu chó mỗi ngày 1 chậu, tất nhiên không khuyến thích cô đi đánh bả trộm chó mà là mua từ các quán nhậu bình dân. Một ít bùa chú, một cái kính chiếu yêu, một cái bình bạc, ừm mấy cái này tôi sẽ chuẩn bị.
Hạ Minh Nguyệt nghiêm túc mở sổ ra ghi lại, tâm trạng hồi hộp, tinh thần lên cao, cô dám chắc mình sẽ biết thật nhanh để không bỏ lỡ bất cứ thứ gì mà hắn nói. Nhưng vừa viết tới chữ gừng, tỏi, ớt mỗi thứ 10 cân, sau đó nghe tiếp máu chó mỗi ngày một chậu thì ngớ ra. Lấy lại tinh thần, cô hét lên:
- Cậu định chữa bệnh hay định trừ tà đó hả? Muốn chọc tôi tức chết sao? Rốt cuộc cậu có chữa
được không vậy? Đừng làm tôi hi vọng rồi lại thất vọng chứ? Từ khi nào bệnh có thể chữa bằng
cúng bái vậy? Lang băng...
Bị sỉ vả một tràng, Dương Tuấn Vũ lau mưa xuân bắn tối tăm mặt mũi, hắn vội cắt ngang:
- Bình tĩnh nào bà chị. Nghe tôi phân tích đã.
- Hừ, cậu mà không nói rõ ràng thì đừng trách tôi độc ác.
- Hề hề. Là như này...
Nghe hắn thì thầm vào tai, sắc mặt Hạ Minh Nguyệt cũng biến đổi liên tục, lúc thì trợn mắt ngạc nhiên, khi thì cố gắng nhịn cười, lúc lại thở dài ngán ngẩm. Chẳng biết cái kể hoạch củ chuối của hắn có ra hồn không, nhưng nếu thành công đúng là sẽ làm kẻ đó sợ chết khiếp cũng nên.
- Đấy là như thế. Tất cả chỉ là để tăng thêm màu sắc ly kỳ, ám ảnh thôi. Còn việc chữa bệnh thì tôi có đồ nghề riêng rồi, nếu cô tin tưởng, khả năng điều trị liên tục 1-2 tuần là ông cô sẽ gần như khỏi hẳn.
- Thế thì tốt rồi. Cảm ơn.
Hạ Minh Nguyệt vui vẻ nở nụ cười xinh đẹp, dịu dàng, khiến kẻ đang trêu đùa, bỡn cợt bên cạnh say mê, kinh diễm.
Sau khi tới được địa điểm cần tới, Dương Tuấn Vũ xuống xe vẫy tay chào trong tâm thái thoát hiểm trong gang tấc. Hắn có cảm giác nếu mình ở bên cạnh cô gái này thêm một lúc nữa có khi không kiềm chế được thú tính trong lòng nhảy ra.
“Đi cùng mỹ nhân cũng thật hao tổn tâm trí a. Quá mệt”
Đứng dựa vào gốc cây bên cạnh hít lấy mấy hơi không khí trong lành cho tâm trạng bình ổn lại, nhìn trời đã tối đen như mực, xung quanh chẳng nhìn rõ thứ gì bởi vì đang ở chân núi hẻo lánh không đèn.
Thế nhưng tất cả đều không làm khó được hắn, tuy chưa tới mức nhìn được trong bóng đêm nhưng khoảng cách 3m xung quanh Dương Tuấn Vũ đã có thể đại khái phân biệt được cây cỏ, đất đá và đường đi. Và hơn hết chính là hắn có một đồng đội đặc lực với cặp “mắt sáng” luôn cảnh báo mỗi khi hắn nguy hiểm- Triệu Cơ.