Triệu Cơ thở dài, theo như trong ký ức, đám người của Triệu Tử Long Thiếu Soái cũng đặt không ít kỳ vọng sẽ cùng Zero đánh đuổi bọn xâm lược, nhưng sau một đêm mọi sự đã khác, khi nghe tin xấu, Thiếu Soái như chết lặng.
Đó có là lý do vì sao ngài ấy dành toàn bộ tâm tư để gửi gắm cô về quá khứ, hy vọng tìm được một chút cơ hội thay đổi vận mệnh Trái Đất. Cuối cùng, cô tìm được anh, một người vốn rất bình thường nhưng sau nhiều nỗ lực, cố gắng, anh ấy đã khiến cô nảy sinh một tia hy vọng.
Mặc dù biết nói ra sự thật này rất có thể sẽ khiến hắn sinh lòng thoái chí, nhưng cô không thể dấu một sự thật to lớn phũ phàng như vậy được. Tránh để hắn có được đỉnh cao sức mạnh rồi ngông cuồng tự đại.
Dương Tuấn Vũ sau khi biết được sự thật cũng trầm mặc thật lâu, cuối cùng, hắn đành đặt hết hy vọng vào sự tiến bộ của khoa học, kỹ thuật, nhưng đồng thời cũng không lơ là nâng cao sức mạnh bản thân. Vì dù sao, vận hành được những loại máy móc tân tiến, thể chất, sức mạnh, tinh thần đôi khi cần phải đạt được một ngưỡng cực cao.
Và ngay cả khi trong chiến đấu, máy móc hỏng hóc, bọn họ vẫn có thể dùng năng lực tự thân giải quyết chuỗi vấn đề còn lại. Nếu ai cũng là một cỗ máy chiến đấu tuyệt vời thì chắc chắn không sợ đám quái vật không gian. Vạn vật trong vũ trụ dù thế nào cũng không thoát khỏi âm dương, có sinh phải có khắc, lũ quái vật kia cũng vậy, nhất định có cách làm thịt bọn chúng.
Chẳng qua, trong tương lai Trái Đất bị đánh quá bất ngờ, trở tay không kịp, nên phương pháp đối phó với nó còn chưa tìm được. Nếu lực lượng Trái Đất hùng mạnh, con người khám phá nhiều phương thế giới, nhiều hành tinh hệ, trải qua nhiều cuộc chiến gió tanh mưa máu, va chạm nhiều lần với đám quái vật này, thì với trí tuệ của chúng ta, không nhất định không thể tìm ra điểm yếu của bọn chúng.
Dương Tuấn Vũ nghĩ thế thì cảm thấy rất có lý, như vậy trong quá trình này, hắn cần đẩy mạnh việc phát triển quân sự, phát triển vũ trụ hàng không, đồng thời tìm cách đưa đám người Zero hòa nhập cộng đồng, hoặc ít nhất là không tới mức hoàn toàn bài xích, để rồi lúc Trái Đất nguy nan mới ra mặt trợ giúp thì đã quá muộn rồi.
Những kẻ trong đó sinh ra đã là con nhà võ, tính khí ắt hẳn kiêu ngạo dị thường, vì thế, việc nhồi nhét tư tưởng kia vào đầu là không dễ dàng gì.
Chợt nhớ tới thứ gì đó, Dương Tuấn Vũ liền hỏi:
- Tại sao phe Thiện thì lại đa dạng môn phái, mà phe Ác lại chỉ có ba tổ chức lớn thôi sao?
Triệu Cơ cười lắc đầu:
- Không phải, họ cũng hợp thành từ nhiều tổ chức và gia tộc, chỉ là việc phân chia địa bàn vô cùng rạch ròi: Từ Đông sang Tây phân chia thành 3 phần: Thiện, Trung, Ác. Thì ở phần Tây, lại chia làm 3 khu: Tu La ở phía Bắc, Dị Chủng ở phía Nam, Ngạ Quỷ ở giữa.
Điển hình như Dị Chủng, bọn họ đều là những kẻ không hoàn toàn là người, hoặc hoàn toàn không phải là người. Ví dụ như tộc Vampire, tộc Người Sói mà anh đã nhìn thấy một chút rồi đó.
- Ồ, thì ra Doris xuất thân từ Zero.
- Cũng có thể như vậy, nhưng cũng có thể là không phải. Bởi vì cũng như những người biết võ công cao cường không phải ai cũng nằm trong Zero, thì ma cà rồng cũng không phải chủng nào cũng nằm trong Zero. Tuy vậy, nguồn gốc chân chính của Vampire đúng là từ Zero, chẳng qua, có thể bọn họ ra ngoài tự lập sự nghiệp riêng đã lâu đời. Cho nên có thể Doris không biết gì về Zero cũng không trách cô ấy được.
Dương Tuấn Vũ nghe cô phân tích như vậy thì thấy rất có lý, mà cho dù Doris ở Zero, với luật pháp nghiêm cẩn ở đó, việc tung tin tức vùng đất này ra ngoài chỉ sợ sẽ bị trị tội cực nặng. Chứ không thì mỗi người bên trong Zero ra ngoài làm việc gì đó, chỉ cần bọn họ nói một câu thôi, thì qua nhiều năm như vậy, Zero đã hoàn toàn phơi bày ra ánh sáng rồi.
…
Nắm được toàn bộ các công nghệ tiên tiến của người ngoài hành tinh về lĩnh vực năng lượng, Dương Tuấn Vũ bắt đầu miên man suy nghĩ về cách chế tạo các loại máy móc chiến đấu, vũ khí, robot, cũng như trang thiết bị tân tiến có thể áp dụng năng lượng học vào.
Chỉ là cứ mỗi buổi chiều, hắn lại dành ra chút thời gian, thay một bộ trang phục nhã nhặn, tinh tế, biến ảo khung xương thành một người khác rồi đi ra ngoài. Tới tối hơn 8 giờ bắt đầu quay trở về nhà. Hôm nào cũng thế, đều như vắt chanh.
…
Ngày ra mắt chiếc tàu ngầm TT-01 đã tới.
Trước đó, hắn đã khá mệt mỏi với suốt mấy tuần liền phải nghe mấy vị bên trên nói đủ các thứ trên trời dưới biển, rồi thỉnh thoảng lại ném cho hắn và Vân Tú mấy lời khen ngợi. Điều này chán tới mức suýt nữa hắn nổi điên thì bên trên mới cười ha hả tua qua mấy cuộc gặp mặt hội đàm kiểu này.
Ngày 6/6/2014, chiếc tàu ngầm tự sản xuất đầu tiên của Việt Nam được chính thức công bố trên báo an ninh thế giới. Toàn bộ giới chính quyền và chức trách vô cùng khiếp sợ. Hàng loạt các cuộc điện đàm chúc mừng thì ít mà dò xét thì nhiều được chính phủ tiếp nhận liên tục trong ngày. Và bọn họ như mong muốn nhận được một cái gật đầu xác nhận: Đúng, chúng tôi đã có thể tự chế tạo tàu ngầm quân sự.
Hàng loạt những sự dè bỉu, khinh thị, cười khẩy được nhiều người thể hiện ra. Bọn họ không tin Việt Nam có thể làm ra được một chiếc tàu ngầm. Nếu có, khả năng chỉ lặn xuống được vài chục mét nước, đạn chắc cũng là loại ngư lôi thế hệ cũ kĩ tới không thể cũ hơn.
Chính Phủ Việt Nam đương nhiên biết bị người ta coi thường, nhưng mình có ra sao, bọn họ không cần biết quá nhiều.
Cuộc thử nghiệm xuất biển và thử ngư lôi, được diễn ra trong sự cơ mật cực cao. Tuy vậy, hoàn toàn bí mật cũng không hẳn tốt, chúng ta vẫn quay lại một số đoạn video tóm tắt một vài thành tựu mà TT-01 có thể làm được, rồi mạnh mẽ công khai ra ngoài.
Sở dĩ làm vậy không phải vì sợ người khác đạo nhái, hay là biết chức năng mà đề phòng. Mà việc công khai nửa úp nửa mở thế này sẽ làm rối loạn các phương án tác chiến của những quốc gia có ý định nhăm nhe tới chủ quyền lãnh thổ nước ta.
Đây chẳng khác gì một lời đanh thép nói thẳng vào mặt bọn chúng rằng: Chúng tôi có đủ khả năng chơi bài ngửa với các anh, các anh khoa học kỹ thuật xuất chúng, số lượng đông đảo thật đấy, nhưng đừng có chèn ép quá mức, kẻo không cẩn thận khi chiến tranh nổ ra, bên nào chịu thiệt thòi còn chưa biết được. Cẩn thận, lật thuyền trong mương.
Buổi trình diễn chạy thử tàu ngầm TT-01 được diễn ra tại vùng biển Đông, nằm trong quần đảo Trường Sa, dưới sự quan sát của không ít các quan chức lãnh đạo cấp cao nhất. Chủ tịch nước, Bộ trưởng bộ quốc phòng Lê Quân, các thứ trưởng … Ai cũng vô cùng trông mong và hồi hộp vì màn ra mắt này.
Dương Tuấn Vũ cũng biết tính nghiêm trọng của chiếc tàu ngầm này. Dưới sự cho phép của Phong lão, Doãn Trung San Doãn tướng quân, Bộ trưởng Lê Quân, hắn đích thân đảm nhiệm vai trò chỉ huy vận hành chiếc tàu này.
Mặc dù trước đó, hắn đã kiểm tra chiếc tàu rất kỹ lưỡng rồi, nhưng chưa hoạt động thử nghiệm rất khó đánh giá nó đã đạt được các yêu cầu tiêu chuẩn trong bản thiết kế.
Vân Tú không có quân hàm nên dù cô rất muốn cũng chỉ có thể tham gia với phái đoàn lãnh đạo cấp cao, đứng ở một chiếc thuyền hải quân mà thôi.
Phối hợp với hơn 30 chiến sĩ hải quân chuyên nghiệp, Dương Tuấn Vũ bắt đầu ra lệnh Khởi Động!
Bộ nguồn bật lên, tiếng máy không lớn nhưng nó đủ để phá tan sự yên tĩnh của bầu không khí khiến lồng ngực những người lính hải quân đập rộn ràng, phấn khích. Một vị trung tá tên Minh Long xúc động nói với Dương Tuấn Vũ trong buồng lái:
- Đại tá! Nó chạy thật rồi! Chạy thật rồi!
Nghe câu nói ngây thơ như đứa trẻ lên ba như vậy, nhưng đặt trong hoàn cảnh đánh dấu cột mốc lịch sử của quân sự nước nhà, một quốc gia vốn bị coi thường về khoa học, kỹ thuật, quân sự, thì lại không đáng cười chút nào, ngược lại, chỉ bằng những lời nói đơn giản thế này lại là những âm thanh xuất phát từ rung động tận sâu trong lòng, vô cùng chân thật, vô cùng tự hào.
Hắn quay sang thấy những người trong phòng điều khiển đều cắn chặt răng, tay lau những giọt lệ nóng, suỵt sịt như những đứa con nít. Bọn họ thực sự chảy nước mắt vì bước tiến vĩ đại của Hải quân nước nhà, vì quân sự nước mình.
Ai cũng muốn hét lên thật to, thật rõng rạc cho cả thế giới biết: Chúng tôi, đất nước mà các người vẫn luôn khinh thường, đã có quái ngư đủ năng lực đối chiến với bất cứ sự đe dọa, chèn ép rồi! Muốn xâm chiếm lãnh thổ Việt Nam? Các người phải trả một cái giá đắt cho tội ác này.
Dương Tuấn Vũ vỗ vai Minh Long, chỉnh lại chiếc mũ đính ngôi sao năm cánh ở chính giữ, tay chỉ vào màn hình, giọng đanh thép, hùng hồn hô lớn: Xuất Phát!
Những tiếng tim đập điên cuồng như muốn phá tan lồng ngực chui ra, nhiệt huyết nam nhi sẵn sàng đánh tan mọi kẻ địch được thôi thúc cực độ, hơn 30 con người trong con quái vật bằng sắt ấy lao thẳng ra biển.
Hình ảnh trực tiếp từ kho chứa tàu ngầm được hiển thị lên màn hình của các vị lãnh đạo cấp cao đang đứng trên boong tàu. Ai cũng nắm chặt tay, xúc động chứng kiến giây phút lịch sử huy hoàng của nước nhà bắt đầu sang một trang mới, tươi đẹp hơn, hào hùng hơn.